Anh thu hết cảnh này vào mắt. Chẳng có học thức, chỉ biết quyến rũ người. Anh không hiểu sao vợ cứ thích đẩy cô đến trước mặt mình.
“Anh rể… xin lỗi, em học không nổi.”
Cô thì thào những lời chỉ hai người nghe được. Thời trẻ, anh thích dạy dỗ và không ưa học trò tự ti. Nghe cô nói vậy, anh bỗng nổi ý chí phải dạy cho cô học tử tế.
“Học cũng chưa học mà bảo không nổi à?”
“Lười biếng.”
Cô tủi thân. Cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này. Hồi nhỏ chỉ lo làm sao no bụng, người nghèo đói thì lấy đâu ra tâm trí theo đuổi thú vui tao nhã.
“Ôi, đừng bắt nạt con bé chứ!” Mẹ Từ can thiệp bằng giọng Thượng Hải.
Anh luôn dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình dối với Phất Diệu.
Người đàn ông nhìn cô cúi đầu, mái tóc đen dày che đi nửa gương mặt nhỏ nhắn, từng sợi tóc ánh lên dưới nắng một lớp sáng dịu. Lộ ra giữa lọn tóc là vành tai ửng hồng vì nắng, hôm nay đeo khuyên ngọc trai, vành tai tròn trịa như mang nét phúc hậu.
Cô chớp mắt, đôi mắt không còn ươn ướt, bước đến bên mẹ Từ. Cô liếc anh một cái, ánh mắt đầy xấu hổ xen lẫn bực dọc nhưng chỉ dám nhìn, không dám để cảm xúc tuôn trào. Khi ánh mắt chạm nhau, lòng cô vẫn sợ uy nghiêm của anh, vội vã đổi sang nụ cười lấy lòng.
Thật chẳng ra sao!
Thời buổi này, hồ ly tinh cũng dám ngang nhiên quyến rũ người giữa thanh thiên bạch nhật.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào. Hôm nay là tiệc gia đình, em gái anh cùng gia đình cũng đến. Anh không có con nên đặc biệt cưng chiều cô con gái nhỏ của em gái, đến mức ba cô bé còn bảo anh còn nuông chiều con bé hơn cả người ba như anh ấy.
Cô bé vừa vào sân đã như cơn gió, cầm cây kẹo mυ"ŧ, cười rạng rỡ lao đến tìm “cậu”. Cô bé ôm chặt chân anh, đôi mắt trong veo, lấp lánh khiến anh vô thức liếc nhìn Phất Diệu một cái, không để lộ dấu vết.
Thấy có người đến, Phất Diệu nhìn cảnh thân thiết giữa họ, cảm thấy mình lạc lõng. Mẹ Từ vội nắm tay cô rồi giới thiệu với gia đình cô em gái.
Cô bé thích chị xinh đẹp, tự nhiên ôm lấy eo cô, bàn tay nhỏ mềm mại. Phất Diệu cúi đầu, lặng lẽ mỉm cười với cô bé, dịu dàng không lời.
Cô bé chẳng phân biệt nổi “em gái của vợ cậu” là gì, chỉ biết vợ cậu là “mợ”. Thế là trước mặt mọi người, cô bé vang giọng gọi: “Mợ nhỏ!”
Mặt Phất Diệu lập tức nóng bừng lên như tôm luộc.
Mọi người lớn đều bị những lời ngây thơ của cô bé làm cho bật cười, tiếng cười vang lên như những gợn sóng nhẹ nhàng trong không khí.
Mẹ Từ nhìn gương mặt ửng hồng như nửa vầng mây của Phất Diệu, lòng càng thêm thương xót cô gái ngây thơ, không nơi nương tựa này. Một người có làn da mỏng manh, dễ đỏ mặt như thế, sao có thể mang trong mình những toan tính xấu xa được?
Từ Thiếu Ngu thoáng ngạc nhiên. Mẹ anh vốn là người phóng khoáng, mắt cao hơn đỉnh, chẳng màng để ý đến ai dù họ quyền thế đến đâu. Vậy mà sao lại yêu quý Phất Diệu đến thế?
Phất Diệu cảm nhận được sự quan tâm chưa từng có. Trong bữa ăn, mẹ Từ không ngừng gắp thức ăn cho cô, khéo léo kéo cô vào câu chuyện, không để cô lạc lõng hay ngượng ngùng. Cô bé con nhà họ Từ cũng thật đáng yêu, cứ quấn quýt bên cô, miệng ngọt ngào gọi “mợ nhỏ”. Không ai nỡ sửa lời một đứa trẻ, huống chi cô bé này lại là bảo bối được cả nhà cưng chiều.