“Con gái nhà ai mà xinh thế này!” Mẹ Từ reo lên bằng giọng Thượng Hải.
Bà là người mê nhan sắc. Năm xưa, ba Từ nhờ vẻ ngoài nho nhã, trắng trẻo đã lừa được cô ŧıểυ thư này, bất chấp gia đình phản đối để lấy một chàng trai nghèo.
Phất Nhược Hoa nghe mẹ chồng nói tiếng Thượng Hải, trong lòng bực bội nhưng không dám thể hiện, chỉ sợ bà lại ép uống mấy món canh bổ. Cô ta đáp gọn rằng đó là em gái mình rồi viện cớ vào nhà trong.
Mẹ Từ ngạc nhiên thốt lên: “Vừa từ Pháp về à?”
Rồi nhận ra mình lỡ lời, vội đổi chủ đề. Năm xưa bà chỉ thúc con trai đến tuổi thì cưới, chẳng bao lâu anh dẫn Phất Nhược Hoa về. Bà và chồng vốn cởi mở, con trai không cho tra hồ sơ đối phương, lại thêm thân phận nhà mình nhạy cảm.
Nhưng chồng bà vẫn âm thầm điều tra và có lẽ cô gái này chính là đứa trẻ bị gửi đi năm xưa. Đầu thai chẳng phải do bản thân chọn lựa. Phất Diệu xinh đẹp, tính tình trông ngoan ngoãn, dịu dàng khiến mẹ Từ không khỏi xót xa. Bà nắm tay cô rồi nói bao lời thân tình, quý mến cô không rời, còn hỏi han về phong cảnh nước Pháp để cô bớt ngại ngùng.
Lần đầu tiên Phất Diệu tiếp xúc với một người lớn nữ giới, lại là một phu nhân cao quý mà ngay cả chị gái cô cũng e dè. Vậy mà bà nhiệt tình đến thế khiến cô vui vẻ, không kìm được mà nói nhiều hơn. Thấy mẹ Từ đang đau đầu với mấy thành ngữ trong bản dịch ŧıểυ thuyết Minh Thanh, cô muốn đáp lại lòng tốt của bà, cầm bút nguệch ngoạc dịch một đoạn đưa bà xem.
Nghe mẹ Từ khen ngợi không chút giấu diếm, cô đỏ mặt, nở nụ cười e thẹn. Mẹ Từ rõ ràng gần gũi, thông thái và hài hước, cô không hiểu sao chị gái lại khó chịu với bà. Khác hẳn những gì cô tưởng tượng, bà trẻ trung, tâm hồn còn trẻ hơn. Giá mà đó là mẹ cô thì tốt biết bao.
Hóa ra cô cũng biết cười sao? Từ khi về đây, cô luôn rụt rè, mặt mày ủ dột. Tính cách nhút nhát thế này mà lại trò chuyện rôm rả với mẹ anh, thật khó tin.
Từ Thiếu Ngu gật đầu với tài xế, bước tới, nghe mẹ cười bảo chữ cô giống mèo cào. Thấy anh, mẹ đưa tờ giấy Phất Diệu viết cho anh xem. Anh hiểu vì sao mẹ cười. Chữ cô quả thật chẳng ra sao, thua cả trẻ mẫu giáo.
Mẹ Từ trêu: “Chị con là cao thủ thư pháp đấy, bảo nó dạy con viết cho tử tế vào.”
Bị anh nhìn, mặt cô nóng bừng, vội từ chối, cúi đầu. Anh rể ghét cô, chỉ biết mắng cô, sao chịu dạy cô viết chữ, lại là thư pháp, thứ cô chưa từng đụng đến. Chắc chắn anh sẽ khinh thường cô.
Mẹ Từ sai người mang bút mực giấy nghiên tới. Anh nhìn cô đứng ngẩn ngơ, không muốn làm mẹ mất mặt, đành trải giấy Tuyên lên bàn đá, bắt đầu viết. Anh nhíu mày nghĩ cô đúng là học trò dở, đến cầm bút cũng không biết sao?
“Ngón tay chắc, cổ tay bằng, cán bút thẳng.”
“Ngốc thật.”
Lời anh như khói, bay qua, cô chẳng nắm được, vẫn loay hoay chỉnh cách cầm bút. Mẹ Từ ở phía sau bảo anh kiên nhẫn hơn, bà không thích thấy người xinh đẹp bị bắt nạt. Anh, một người đàn ông mà lại đi cáu gắt với cô gái nhỏ xinh này.
Cô biết ngay anh rể không muốn dạy, chỉ vì nể mẹ Từ nên mới dạy cho cô. Cắn môi, cô định buông bút nhưng bút chưa thấm đủ mực, nhỏ một giọt, loang thành chấm đen lớn trên giấy. Cô vội nhìn sắc mặt anh như đứa trẻ làm sai và chờ bị phạt.