Thay Chị Gái Sinh Con Cho Anh Rể

Chương 14

Trước Sau

break

Ngôi nhà như hòn đảo hoang vắng chỉ có mình cô, muốn kêu cứu cũng chẳng biết làm sao, dù trong lòng gào thét đến khản giọng.

Ngoài khảo sát, họp hành, đây là lần đầu Từ Thiếu Ngu vắng nhà lâu thế, không vì lý do công việc. Phất Diệu… đã làm tâm trí anh rối loạn, tránh đi cũng tốt.

Ngoài cửa, giọng thư ký vang lên. Anh đoán được ai đến. Ai dám cản phu nhân của anh? Liếc mắt, thư ký lập tức hiểu ý, rót trà rồi lui ra canh cửa.

“Thiếu Ngu, tối nay có tiệc gia đình nên em định dẫn cả Phất Diệu đi.”

Từ phu nhân oai phong trước mặt anh cũng phải hạ mình, dùng giọng thương lượng. Mẹ chồng thích càm ràm và cũng thích trò chuyện với các cô gái trẻ. Đưa Phất Diệu đi có thể phân tán sự chú ý của bà.

Thời gian kéo dài quá lâu, cô không muốn nuôi không một kẻ vô dụng. Tối nay, phải để Phất Diệu thành công. Phất Nhược Hoa không chịu nổi vẻ yếu ớt, đáng thương của cô thêm phút giây nào nữa.

Vợ anh dốc lòng đẩy Phất Diệu lên giường anh, đến tiệc gia đình cũng lôi cô theo. Làm vợ chồng thế này trong mắt đồng nghiệp đúng là độc nhất vô nhị. Chẳng ai nghe chuyện người vợ ngày ngày đẩy em gái vào lòng chồng ả.

Lòng anh đã nguội lạnh phần nào.

“Em sắp xếp đi.”

“Lát nữa anh còn bận việc, không có gì thì để lão Giang đưa em về trước.”

Lão Giang là tài xế công tác được đơn vị phân cho anh, theo anh gần mười mấy năm, đủ tin cậy để đưa Phất Nhược Hoa về mà không nói những gì không nên.

Phất Nhược Hoa khựng lại. Anh vốn chẳng ưa Phất Diệu, giờ đồng ý với cô ta, nhưng trong lòng cô ta lại dâng lên chút không vui khó tả, khiến nét mặt thoáng trở nên kỳ lạ. Nghĩ lại, cô ta thấy mình đã quá nâng niu Phất Diệu. Nếu không nhờ cô ta thì thứ “dơ bẩn” ấy cả đời này cũng chẳng có cơ hội gặp được người như Từ Thiếu Ngu.

Cô ta đứng dậy nhìn người đàn ông đang cúi đầu lật tài liệu. Thời gian chẳng để lại dấu vết trên gương mặt anh, chỉ càng làm nổi bật vẻ nho nhã, đậm đà như rượu lâu năm. Bao năm làm vợ chồng, họ kết hợp trong bình lặng, giờ mỗi người bận rộn, càng chẳng còn lời để nói. Cô ta chưa từng cảm nhận được thứ tình yêu cuồng nhiệt và cháy bỏng. Ngoài kia, người ta tâng bốc, ca tụng cô ta, nhưng bên chồng, cô ta chỉ nhận được sự cô đơn lạnh lẽo. Sao cô ta không sợ sự chênh lệch này? Có một đứa con thì ít nhất sẽ nối kết họ.

Nghĩ vậy, cô ta càng không hối hận về kế hoạch tối nay. Phất Diệu chỉ là công cụ. Cho cô uống chút thuốc, để cô “phát tác” thì còn bớt đau khổ.

Anh nhìn theo bóng lưng vợ rời đi, mệt mỏi xoa thái dương.

---

Cô được chị gái dẫn đến đại viện, lúng túng nhìn chiếc váy lộng lẫy trên người, đẹp đến mức cô chẳng dám chạm vào, nhưng trong lòng lại thoáng vui mừng. Phụ nữ nào chẳng yêu váy áo đẹp.

Mẹ Từ ngồi trên ghế mây trong sân, đung đưa nhè nhẹ, từ xa đã thấy con dâu bước tới, theo sau là một cô gái tóc đen, da trắng như tuyết, váy áo rực rỡ dưới nắng như tiên nữ. Lại gần, cô gái đẹp như hoa, ngàn vạn nét yêu kiều, tựa Tây Thi tái thế, Vương Tường sống lại trong cuốn ŧıểυ thuyết Minh Thanh mà bà đang dịch.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc