Cô liếʍ môi, đôi môi ướt át như quả anh đào chín mọng. Nhìn vật căng phồng dưới lớp vải của anh, cô khép mắt, nhích tới gần, áp mặt vào đó.
Con nghé mới sinh chẳng ngại hùm.
“Đồ hỗn láo!”
Lời khuyên nhủ ban đầu của anh bị tiếng quát giận dữ thay thế. Định đẩy tay cô ra, nhưng nhìn đôi mắt long lanh nước ấy, anh lại buông tay.
“Anh rể, đừng đi, em sai rồi…”
Cô khẽ gọi, giọng run run vì bị quát mắng, mắt lại hoe đỏ như hoa đào. Không biết sai ở đâu, cô định níu lấy gấu quần anh nhưng chẳng thành, chỉ thêm phần đáng thương.
Anh đứng bật dậy, mày cau chặt, bước sải chân ra ngoài, gấu quần tuột khỏi tay cô trong tích tắc.
Anh không nên bước vào đây. Phất Diệu là một con hồ ly tinh, nhất là trong đêm tối, suýt nữa làm anh mê muội.
Lần nữa, anh từ chối cô. Cô vẫn quỳ đó, nhìn dấu vết anh để lại, chỉ thiếu chút nữa thôi. Rõ ràng chỗ đó của anh rể cứng như thế cơ mà.
Cô sờ môi, nghĩ rằng nếu anh rể không muốn chạm vào cô thì sao lại lẻn vào phòng cô giữa đêm chứ?
Nghĩ đến câu quát mắng vừa rồi và sự xấu hổ anh mang đến khi cô lấy hết can đảm, lòng cô quặn thắt. Cô đứng lên, chân mềm nhũn, suýt ngã, may mà kịp vịn tường. Cô vuốt tóc, vén ra sau tai, đói không chịu nổi, đành rời phòng xuống lầu.
Đèn hành lang mờ ảo, làm bóng dáng cô thêm cô đơn, mỏng manh. Anh đứng ở góc cầu thang hút thuốc, hờ hững kéo một hơi, kìm nén du͙© vọиɠ. Ngón tay dài gạt tàn thuốc, nghe tiếng chân cô lướt trên thảm. Nhìn ra màn đêm vô tận của kinh thành, ánh đèn lấp lánh, anh nheo mắt, rồi vẫn bước theo cô.
Tủ lạnh không có đồ ăn thừa mà chỉ toàn nguyên liệu. Cũng phải, họ đâu ăn đồ thừa. Cô kiễng chân lấy một quả dưa chuột, khẽ khép cửa tủ lạnh, sợ ánh sáng lọt ra đánh thức người khác. Rồi cô ngồi bệt xuống sàn, co ro bên tủ lạnh, cắn dưa chuột từng miếng nhỏ, răng cắn nhẹ nhàng và kiềm chế.
Anh đứng trên cầu thang, tay đút túi, nhìn cô nhỏ bé cuộn tròn, tay cầm vật dài đang gặm nhấm. Anh mà để một cô gái nhỏ phải đói sao?
Từ Thiếu Ngu đau đầu, nhủ thầm mai sẽ bảo người giúp việc làm thêm vài món ăn. Quả dưa chuột càng lúc càng ngắn, cô nuốt trọn, làm anh thấy điếu thuốc vừa hút như uổng phí.
Anh nên quay đi.
Tiếng khóc khe khẽ lọt vào tai anh. Cô ôm chân, co ro, tóc buông xõa trông thật thảm thương. Đôi mắt ấy lại đẫm lệ sao?
Hình ảnh này, sau này Từ Thiếu Ngu nhớ mãi, có lúc giật mình tỉnh giấc trong mơ. Nhìn cô ngủ yên bình bên mình, anh nhẹ vuốt tóc cô, lòng mới vơi đi. Vợ anh năm xưa cô độc, khổ sở, cả đời còn lại, anh chẳng để cô chịu thêm gió sương.
Gần đây, Từ Thiếu Ngu ít về nhà, chỉ bảo công việc bận rộn, ăn ngủ luôn ở văn phòng. Ở tầm anh, nhà hay văn phòng chẳng khác gì nhau cả.
Cô bắt đầu lo lắng, bồn chồn, không biết có phải chị gái cố ý cảnh cáo. Người trong nhà tránh nhìn, tránh nói với cô, kể cả bà giúp việc từng an ủi cô vài câu giờ cũng lặng im. Họ nhận lương từ chị gái, không phải cô.
Đây là hình phạt của chị gái, vì cô chẳng làm nên trò trống.