“Ừ.”
Lần đầu tiên anh đáp lại cô.
Cô cần gì phải sợ hãi chứ.
Cứ như đang làm chuyện gì mờ ám trong phòng khiến cô hoảng loạn. Từ Thiếu Ngu cúi nhìn đỉnh đầu cô, bước vào phòng khi cô còn đang lúng túng dõi theo anh.
Cô xoa bụng, đói quá đi mất. Nhưng làm sao dám để anh một mình trong phòng cô? Anh lướt mắt nhìn quanh. Căn phòng khách được cô dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, trên giường còn đặt một con gấu bông cũ, rách nát, tai gấu vá một chiếc nơ bướm trông thật buồn cười, như đã qua nhiều năm tháng rồi vậy.
Ngồi xuống giường, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, quyến rũ, không giống mùi kem dưỡng thể tổng hợp mà vợ anh hay dùng. Anh cao lớn, ánh đèn trùm đầu hắt bóng xuống, tôn lên sống mũi sắc nét và đôi mày đầy uy quyền. Anh để ý chiếc bàn trang điểm nhỏ xinh. Không như vợ anh, bày la liệt chai lọ mỹ phẩm, bàn cô trống trơn, chỉ có một cây bút và quyển sổ tay.
Cô còn đi học sao?
Từ khi vợ anh đề xuất gọi cô về, hồ sơ của cô đã được gửi đến. Nhưng anh chưa từng mở ra xem vì nghĩ chuyện đó sẽ chẳng xảy ra nên chẳng muốn tìm hiểu.
Cô lúng túng, thấy căn phòng nhỏ này chẳng có gì để tiếp đãi vị khách không mời mà đến. Nghĩ ngợi xong, cô kéo một góc chăn, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên ga giường.
“Anh rể, ngồi đi…”
Giọng cô mềm mại khiến đôi mày anh khẽ nhíu lại. Ánh nhìn của anh làm cô bất an, bàn tay buông thõng xoa xoa đầu ngón như chú chim non trước móng vuốt đại bàng.
Anh ngồi xuống, cơ thể bao bọc bởi hương thơm nhè nhẹ. Anh ngẩng lên, nhìn cô em vợ trước mặt. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, gương mặt cô càng lúc càng ửng hồng. Không chịu nổi cái nhìn thẳng thắn ấy, cô cụp mắt xuống rồi lại lén nhìn anh một cái sau đó vội tránh đi, đứng thẳng tắp như dây cung căng hết cỡ.
Thấy anh không động tĩnh gì, cô tự hỏi liệu chị gái đã thuyết phục được anh đến đây? Đã đến rồi thì sẽ làm gì? Những cuốn sách “đỏ mặt” kia hình như có nhắc đến…
Cô nghĩ một lúc rồi chậm rãi quỳ xuống, bàn tay khẽ chạm lên đầu gối anh, vuốt ve. Như một chú thú non cầu xin lòng thương xót dưới chân chủ nhân. Cô cắn môi ngước lên nhìn anh, cổ trắng mịn tương phản với mái tóc đen dài óng mượt, lặng lẽ kéo anh vào vòng xoáy mê hoặc.
Anh vẫn im lặng, muốn xem Phất Diệu sẽ làm gì. Ánh mắt anh không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ thấy bàn tay mảnh mai như ngó sen đặt trên đầu gối anh và bộ ngực căng đầy, run rẩy, hình như to hơn đêm hôm ấy. Tháng anh vắng nhà, cô mũm mĩm hơn, má phính trông có chút baby fat, không còn dáng vẻ gió thổi là bay nữa.
Cô ăn khỏe thật. Sáng hôm đó, anh thấy cô ngốn đến tám, chín chiếc bánh bao nhỏ. Nhìn cô, anh cũng nổi hứng muốn nếm thử một cái nhưng chẳng hiểu sao lại bị cô vô tình làm cho xao động.
Cô còn quá trẻ, không phải kiểu người anh sẽ động đến. Anh định kéo cô đứng dậy, nói chuyện tử tế. Nếu không thuyết phục được vợ, anh sẽ dập tắt ý định của cô, đừng làm mấy chuyện này nữa. Công việc của anh vốn là xử lý những vấn đề tư tưởng.