“Trời ơi, con nhỏ này sao lại xui xẻo, ghét người đến vậy hả! Nhà đẹp như thế này, con gái nhà khác thì kéo mẹ vào hưởng phúc, còn cháu thì hết ngăn chỗ này lại sợ chỗ kia, đúng là sao chổi! Cứ như sợ mẹ mình được sống sung sướng một ngày vậy!”
Tú Phân vốn còn đang do dự, nghe đến đó thì lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh, trừng thẳng vào dì Trương: “Bà vừa nói gì?!”
Lúc này, họ đã ở rất gần phòng khách của toà nhà chính. Rõ ràng chỉ cần đi thêm vài phút nữa là đến nơi, dì Trương cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ dẫn người. Thế mà lại cứ khựng lại ở đây, gọi thế nào cũng không chịu bước tiếp. Như vậy thì chắc chắn đã khiến người bên trong chú ý rồi.
Dì Trương liếc nhanh về hướng phòng khách, lờ mờ thấy có ai đó đang đi về phía này, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Bản thân bà hoàn toàn không cảm thấy có gì sai trong những lời mình vừa nói. Bà chỉ qua loa nói với Tú Phân: “Tôi bảo rồi, mình đừng đứng đây nữa, nhỡ ồn ào quá ảnh hưởng người khác thì không hay, tốt nhất là vào trong luôn đi.”
Vừa nói, dì Trương vừa chìa tay ra, định kéo người vào trong.
Nhưng Tú Phân lại vòng tay ôm lấy Thẩm Huệ Huệ, lùi về sau một bước, khéo léo né tránh cánh tay của dì Trương.
Bàn tay của dì Trương vồ vào khoảng không, đến vạt áo của Tú Phân cũng không chạm tới. Bà sững lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn luôn giữ thái độ nhún nhường từ nãy giờ.
Chỉ thấy Tú Phân đang nghiêm mặt nhìn bà, ánh mắt hoàn toàn không còn nhún nhường nữa.
Tú Phân từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Dì Trương, Huệ Huệ là con gái tôi. Nếu dì có điều gì không hài lòng, cứ nói thẳng với tôi. Nếu con bé có gì sai, dì cũng có thể góp ý trực tiếp. Không cần phải vòng vo, xỏ xiên một đứa trẻ như vậy.”
Dì Trương không ngờ chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, người phụ nữ khi nãy còn rụt rè, e dè, lúng túng cúi đầu im lặng, giờ lại như biến thành một người hoàn toàn khác.
Không những né được tay bà, mà còn dám lên tiếng chất vấn bà nữa.
Rõ ràng bà còn chưa kịp khinh thường hai mẹ con quê mùa này đâu nhé.
Trên người mặc mấy bộ quần áo lỗi thời cả chục năm, chỗ thì sờn, chỗ thì vá, lấm lem bẩn thỉu, nhìn chẳng khác gì vừa bò từ xó xỉnh nào đó trong núi ra, không biết trên người mang theo bao nhiêu vi khuẩn mầm bệnh.
Bà có lòng tốt muốn đưa người ta vào nhà, vậy mà Tú Phân lại làm ra cái thái độ như thế, đúng là không biết điều!
Bị Thẩm Huệ Huệ chặn họng liên tục mấy lần, dì Trương vốn đã bực sẵn trong lòng. Giờ thấy cả Tú Phân cũng không biết điều, bà liền tức đến bật cười, giọng đầy mỉa mai:
“Tú Phân à, chẳng phải cô đến đây là để sống cuộc sống tốt hơn sao? Con gái cô không hiểu chuyện, cản cô vào nhà, cô không dạy dỗ nó, lại còn đứng về phe nó. Tôi nói giúp cô mấy câu, chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho cô đấy à?”
Tưởng rằng sau khi nghe những lời vừa rồi, Tú Phân sẽ nhận ra lỗi của mình. Nhưng dì Trương không ngờ rằng Tú Phân lại ôm con gái trong lòng, không những không nhượng bộ, mà còn tỏ rõ thái độ cứng rắn.
“Vậy tức là, những gì Huệ Huệ vừa nói đều không sai. Con bé cũng chẳng làm gì sai cả, đúng không?” Tú Phân hỏi lại, giọng bình tĩnh nhưng đầy dứt khoát.
Dì Trương nghẹn lời, rồi bực tức gắt lên: “Cô đang nói chuyện mà không hiểu trọng điểm sao? Đúng là cái lũ nhà quê, nói gì cũng không lọt vào tai! Bây giờ đứng đây không chịu đi vào, là có ý gì? Nhà đẹp thế kia không ở, chẳng lẽ cô thực sự muốn quay lại cái xó làng nghèo rớt kia à?”