Nhưng chính thái độ của dì Trương lúc này đã khiến bà hoàn toàn nguội lòng.
Từ lúc bước chân qua cổng, hễ chạm vào chậu hoa là dì Trương bảo hoa nhập khẩu từ nước ngoài.
Lỡ bước lên phù điêu thì lại bị nhắc nhở đó là đồ đắt tiền.
Trong ba người, chỉ có dì Trương là nói to, át hết cả, Tú Phân thì luôn nhẹ giọng, còn Huệ Huệ thì khỏi phải nói nhìn con bé sợ hãi thế kia cũng đủ hiểu.
Ấy vậy mà dì Trương còn ngang nhiên bảo rằng chính họ đang làm ồn, gây ảnh hưởng đến người khác.
Không được đụng vào, không được đi tự do, đến nói chuyện cũng không được mở miệng.
Đây mà là nhà của họ sao? Vào cung điện chắc cũng chưa đến mức như thế này.
Mới chỉ bước qua cửa đã như vậy, đến cả người giúp việc cũng có thể tỏ thái độ với họ. Vậy sau này, ngày tháng còn có thể sống nổi không?
Nếu chỉ có một mình, Tú Phân có thể vì mưu sinh mà cắn răng chịu đựng. Nhưng giờ còn có cả con gái bên cạnh, chẳng lẽ bà đành để Huệ Huệ cùng mình sống cuộc sống còn không bằng người giúp việc sao?
Bà có số khổ, bị người ta nói gì bà cũng cam chịu.
Nhưng Huệ Huệ từ nhỏ thể chất đã yếu, có bao nhiêu người từng nói con bé không thể sống nổi. Thế mà con bé vẫn kiên cường mà lớn lên, tuy chật vật nhưng chưa bao giờ chịu buông xuôi.
Đến cả ông trời cũng không thể mang con bé đi được. Một đứa trẻ như vậy, cố gắng sống từng ngày, rõ ràng là người có phúc khí nhất. Vậy mà lại bị một người xa lạ, vừa mới gặp mặt đã chỉ tay vào mặt mắng chửi?
Tú Phân nhìn dì Trương, giọng nói tuy bình thản nhưng từng chữ đều đè nén sự đau lòng:
“Tôi biết, dì không chào đón mẹ con tôi, cũng không muốn chúng tôi ở lại nơi này…”
“Không phải Huệ Huệ không có phúc. Là tôi, tôi Tú Phân không có phúc, không xứng sống trong căn nhà như thế này.”
Tú Phân nói xong, cúi đầu dịu dàng nhìn con gái: “Huệ Huệ, mẹ nghe con. Mình rời khỏi nơi này, tìm chỗ khác sống.”
Dứt lời, bà nắm lấy tay con gái, không do dự quay lưng bước đi.
Dì Trương không ngờ Tú Phân nói đi là đi. Vừa định đuổi theo ngăn lại, nhưng vừa bước lên hai bước, nhìn thấy cánh cổng lớn phía trước, bà như chợt nghĩ ra điều gì đó, liền lập tức dừng lại. Trên môi hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt dõi theo bóng lưng hai mẹ con đang rời đi.
Nghĩ kỹ lại, mấy năm làm việc trong căn nhà này, bà gặp đủ kiểu người.
Đặc biệt là cái kiểu nhà quê mới ra phố như vậy, bà nhìn là biết rõ mồn một.
Cái câu “nơi sơn cùng thủy tận sinh ra kẻ khó dạy” chính là nói về người như Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Từ cái xó núi hẻo lánh chui ra, nay nhìn thấy sự phồn hoa của thành thị, lại còn có cơ hội được ở biệt thự. Làm gì có chuyện cam tâm quay về cái làng nghèo xác xơ của họ?
Chuyện quay lưng bước đi bây giờ, chẳng qua chỉ là sĩ diện. Chỉ là muốn làm màu, cố tình đạp lên mặt bà một cái mà thôi.
Chưa kịp chính thức bước chân vào nhà mà đã bắt đầu ra vẻ làm chủ, thật sự nghĩ bà dễ bắt nạt chắc?
Bà làm giúp việc mười mấy năm, gặp đủ hạng người. Hôm nay mà lại bị hai kẻ nhà quê dọa cho co đầu rút cổ thì đúng là mất mặt lớn rồi.
Điều quan trọng nhất là, lúc này bà chợt nhớ ra một chuyện cánh cổng lớn kia được lắp khóa đặc chế.
Đừng nói là Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ từ quê mới ra, đến bà lúc mới vào làm cũng phải học mấy lần mới biết cách mở. Không có chỉ dẫn, thì đừng mong ra ngoài được.