Cho dù họ thật sự muốn rời đi, thì chắc cũng phải tự biết xấu hổ mà quay đầu lại tìm bà nhờ giúp.
Huống hồ, bên phòng khách đã có người sắp tới rồi. Chút nữa nếu bị nhìn thấy cảnh này, bà còn phải tính toán lời ăn tiếng nói sao cho ổn thỏa.
Lúc này, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đã đi đến trước cổng biệt thự. Dì Trương đứng sau, mặt hiện rõ vẻ hả hê, như đang chờ xem kịch vui. Chờ xem hai mẹ con quê mùa đó sớm muộn cũng phải cúi đầu quay lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, điều khiến ai cũng bất ngờ đã xảy ra, Thẩm Huệ Huệ bước thẳng tới trước cổng lớn, nhón chân, đưa tay xoay nhẹ hai vòng vào đúng một điểm trên ổ khóa. Cánh cửa nhỏ lập tức bật mở, gọn gàng và dứt khoát.
Dì Trương sững người, mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt. Trong chớp mắt, bóng dáng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đã khuất sau cánh cổng.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói: “Dì Trương, sao chỉ thấy dì đứng đây? Hai người kia đâu rồi?”
Dì Trương nhìn cánh cổng đã mở, rồi quay lại nhìn người vừa tới. Cả người lập tức rối loạn, không biết phản ứng ra sao.
Bên ngoài biệt thự, Tú Phân vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn con gái: “Huệ Huệ, con biết mở cái cửa này sao?”
Kiếp trước, Thẩm Huệ Huệ từng sống trong một căn biệt thự giống hệt như thế này. Mở cửa chỉ là chuyện nhỏ, cô làm như một phản xạ tự nhiên.
Tuy nhiên, chuyện đó không thể nói với mẹ, cô khẽ cười, nói một cách rất tự nhiên: “Lúc nãy con thấy dì Trương đóng cửa, dì xoay như vậy nên con làm thử theo thôi…”
“Vậy à… Mẹ cũng nhìn mà không để ý được gì hết.” Tú Phân cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương. “Con gái mẹ thông minh thật.”
Chỉ thấy dì Trương đang hối hả chạy về phía cổng. Dù không nhìn rõ nét mặt của bà, nhưng chỉ nhìn qua bước chân gấp gáp ấy cũng đủ biết bà ta đã bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn.
Phía sau dì Trương, dường như còn có thêm một người khác?
Căn biệt thự này, nếu hôm nay mẹ con cô mặt dày mà nài nỉ muốn vào, chưa chắc đã được chấp nhận dễ dàng.
Nhưng nếu giữ vững khí chất, không cúi đầu, trái lại có khi còn khiến người khác phải hạ mình năn nỉ mời họ quay lại.
Nghĩ đến đây, Thẩm Huệ Huệ không do dự thêm nữa, dứt khoát đóng cánh cổng lại.
Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vừa bước vào biệt thự, dì Trương đã lập tức ra oai với họ.
Thẩm Huệ Huệ phản ứng cực nhanh, liền đáp trả không chút nể nang. Tú Phân thấy con gái bị bắt nạt thì cũng lập tức quyết tâm rời đi.
Khi vào thì bước đi cẩn trọng, dè dặt từng chút một, nhưng khi ra thì không hề do dự, dứt khoát rời đi ngay. Tổng cộng trước sau chỉ mất vài phút, họ đã từ trong biệt thự bước ra.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Huệ Huệ quay đầu nhìn thì quả nhiên, Chu tiên sinh vẫn còn ở đó, chiếc xe vừa mới đỗ xong.
Thấy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ quay lại trước mặt mình, Chu tiên sinh có phần ngạc nhiên hỏi: “Có phải là quên lấy thứ gì không?”
Tú Phân lắc đầu, không nói gì.
Tính bà vốn hướng nội, dù có chịu oan ức cũng không thích kể lể. Nếu không phải vậy thì bà cũng đã không để cho Thẩm Dũng bắt nạt suốt bao năm.
Còn Thẩm Huệ Huệ thì hoàn toàn ngược lại với Tú Phân.
Bề ngoài trông yếu đuối, đáng thương, nhưng thật ra lại là người không chịu nổi uất ức, xưa nay chưa từng cam chịu thiệt thòi.
Hôm nay bị bắt nạt đến tận cửa, dĩ nhiên không thể nhịn nhục cho qua.