Việc cô dẫn Tú Phân rời khỏi biệt thự chính là một nước cờ “lùi một bước để tiến ba bước”, và nhân vật then chốt trong ván cờ này, chính là Chu tiên sinh đang đứng trước mặt họ.
Tuy chưa rõ địa vị của Chu tiên sinh trong gia đình kia như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn việc ông ấy có thể lái ô tô riêng đi khắp nơi trong thời điểm này cũng đủ hiểu, địa vị của ông ấy chắc chắn cao hơn một người giúp việc như dì Trương.
Nếu người giúp việc đại diện cho những người không hoan nghênh Tú Phân quay về, thì Chu tiên sinh chắc chắn là người ngược lại. Ông là người muốn Tú Phân trở lại, nếu không thì đã chẳng tự mình vượt cả nghìn dặm để đưa bà về.
Thẩm Huệ Huệ liền nói: “Tất cả là do con lỡ lời, làm dì Trương giận rồi.”
Tú Phân tuy có thể chịu đựng việc bản thân bị ức hiếp, nhưng lại không thể thấy con gái mình bị người ta bắt nạt. Nghe Huệ Huệ nói vậy, bà lập tức an ủi: “Ngoan nào Huệ Huệ, chuyện này không phải lỗi của con, đừng nghe dì Trương nói bậy.”
“Dì Trương?” Chu tiên sinh hơi nhướng mày. “Là người ra mở cửa khi nãy sao?”
Đúng lúc đó, một tiếng “cạch” vang lên. Cánh cửa biệt thự lại được mở ra, dì Trương kéo cửa bước ra trước mắt mọi người.
Nhưng người đầu tiên xuất hiện không phải bà ta mà là một thanh niên trẻ tuổi.
Anh để kiểu tóc chia ngôi bốn sáu, mặc áo sơ mi màu xanh cùng quần bò cạp cao. Đây là phong cách thời trang thịnh hành nhất của thanh niên thời ấy.
Tuy ngoại hình chỉ ở mức trung bình, nhưng nhìn rất nho nhã, khí chất cũng không tệ.
Khi thấy người đứng ngoài cửa, thanh niên thoáng sững người rồi vui mừng nói: “Chu tiên sinh?”
Chu tiên sinh rõ ràng cũng nhận ra chàng trai, lập tức gật đầu nói: “Tô thiếu gia.”
“Tô thiếu gì chứ, Chu tiên sinh khách khí quá rồi, cứ gọi cháu là Chí Vũ là được.” Tô Chí Vũ ba bước gộp thành hai tiến lại trước mặt mọi người, vui vẻ nói với Chu tiên sinh: “Lần trước gặp ngài là năm ngoái ở Kinh Đô, cháu vẫn luôn muốn nhờ ngài chỉ dạy mấy chiêu, nhưng ông ngoại nói ngài là người bận rộn, bảo cháu đừng quấy rầy. Không ngờ cách một năm lại có cơ hội gặp lại, là cơn gió nào đã đưa ngài đến tỉnh Nam vậy? Mau vào trong ngồi một lát.”
So với sự nhiệt tình của Tô Chí Vũ, Chu tiên sinh lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, ông nói: “Tôi chỉ là người chạy việc, phụ trách đưa hai vị đến đây mà thôi.”
Nghe vậy, Tô Chí Vũ mới nhớ ra mục đích mình ra ngoài, vội quay sang nhìn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang đứng bên cạnh.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn bước ra khỏi lối đi rợp bóng cây, dì Trương đã đơn giản kể lại chuyện vừa rồi cho Tô Chí Vũ nghe.
Lúc này thấy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ mặc những bộ quần áo cũ kỹ, lỗi thời không biết bao nhiêu năm, Tô Chí Vũ thầm nghĩ, cũng khó trách dì Trương lại xem thường họ.
Ăn mặc thế kia, khí chất thế này, nếu không có Chu tiên sinh đi cùng, e rằng ngay cả Tô thiếu gia cũng tưởng là mấy kẻ hành khất tới tận cửa.
Nghĩ đến mẫu thân của mình, tuổi gần bốn mươi mà mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, dáng vẻ dịu dàng yêu kiều, lại nhìn sang Tú Phân với khuôn mặt đã bị năm tháng mài mòn, cùng Thẩm Huệ Huệ với gương mặt hốc hác vàng vọt chỉ còn da bọc xương, hai bên quả thật một trời một vực. Nói là khác biệt giữa mây xanh và bùn đất cũng chẳng ngoa.
Trong lòng Tô Chí Vũ không khỏi dâng lên vài phần thương cảm.
Có những người, tuy đầu thai vào gia đình tốt, nhưng lại không có số hưởng phúc.