Hơn nửa đời người đã trôi qua, cho dù cuối cùng có biết được sự thật, thì có ích gì?
Thời gian đã qua chẳng thể quay lại, những khổ cực từng chịu cũng không thể hóa thành ngọt ngào. Có những chuyện, chỉ cần bỏ lỡ, là cả đời cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Vạn sự là mệnh, nửa phần không do người quyết.
Tuy nhiên, Tô Chí Vũ chung quy không phải hạng người nông cạn như đám giúp việc kia, trong lòng nghĩ gì thì nghĩ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình.
Tô Chí Vũ lập tức lên tiếng với Tú Phân: “Vị này chắc hẳn là dì Tú Phân rồi ạ? Chào dì, cháu là con trai út của Bạch Cầm, tên cháu là Tô Chí Vũ, năm nay mười bảy tuổi, hiện là học sinh lớp mười hai chuẩn bị thi đại học. Vừa rồi cháu không biết dì đã tới, ra muộn một chút, mong dì thông cảm.”
Tô Chí Vũ vừa bước ra đã mang theo dáng vẻ phong độ của một cậu thiếu gia.
Tú Phân vốn đã đoán ra đại khái thân phận của cậu, nhưng dù thế nào cũng không ngờ người thanh niên cao lớn trước mắt lại mới mười bảy tuổi, vẫn còn là học sinh trung học.
Cậu trông chững chạc hơn hẳn so với những học sinh cùng tuổi, trong khi con gái của bà là Thẩm Huệ Huệ lại nhỏ bé, gầy gò hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Hai người đứng cạnh nhau, nếu nói là lệch nhau mười tuổi cũng có người tin.
Sự chênh lệch rõ ràng ấy khiến trong lòng Tú Phân không khỏi cảm thấy khó chịu.
Bởi vì chuyện của dì Trương, ấn tượng ban đầu của bà đối với những người trong biệt thự vốn đã không mấy tốt đẹp. Thế nhưng Tô Chí Vũ luôn giữ nụ cười trên môi, đúng như câu nói “giơ tay không đánh người đang cười”, Tú Phân cũng đành gật đầu đáp lại: “Chào cháu, dì là Tú Phân.”
Thấy Tú Phân chịu đáp lời, Tô Chí Vũ liền yên tâm hơn phần nào. Tự cậu đoán rằng, người có tính tình ôn hòa như vậy, việc mời vào nhà sẽ không quá khó khăn.
Cậu lại quay sang nhìn Thẩm Huệ Huệ, nở nụ cười nói: “Cô bé đáng yêu này, chắc hẳn là con gái của dì phải không ạ?”
“Con bé là con gái út của dì, tên là Thẩm Huệ Huệ.” Tú Phân giới thiệu.
Thẩm Huệ Huệ đen nhẻm, gầy gò, trông còn đáng thương hơn cả Tú Phân vài phần.
Dì Trương nói cô bé này miệng lưỡi sắc bén, khiến người ta chán ghét. Nhưng giờ phút này, Tô Chí Vũ lại chẳng nhìn ra chút gì như vậy.
Ngay cả một người lớn tuổi như Tú Phân còn tỏ ra lúng túng đến thế, thì con gái của bà, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chưa từng thấy qua sự đời, có thể lợi hại đến mức nào được chứ.
Tô Chí Vũ khẽ cười, lập tức cúi đầu xuống, dịu dàng nói với Thẩm Huệ Huệ.
“Chào em Huệ Huệ, ngồi xe lâu vậy chắc đói rồi đúng không? Nhà anh có sữa, có bánh ngọt, còn có tivi lớn nữa, em có muốn vào chơi với anh không?”
Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu nhìn Tô Chí Vũ.
Cậu ta vừa rồi có tự giới thiệu, nói là con trai út của Bạch Cầm. Người tên Bạch Cầm này, chắc chính là vị “Bạch phu nhân” mà giúp việc kia từng nhắc đến.
Tô Chí Vũ gọi Tú Phân là dì, như vậy Bạch Cầm hẳn phải cùng thế hệ với Tú Phân. Thẩm Huệ Huệ năm nay mười lăm tuổi, còn Tô Chí Vũ mười bảy, chỉ hơn hai tuổi, cùng thế hệ với nhau.
Từ khi bước chân vào biệt thự đến giờ, người đầu tiên mà Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ gặp là giúp việc thái độ ngạo mạn, gay gắt.
Sau khi họ rời khỏi đó, người thứ hai xuất hiện mới là Tô Chí Vũ.
Cho đến tận bây giờ, Bạch phu nhân vẫn chưa xuất hiện, chứ đừng nói đến những người có thân phận và địa vị còn cao hơn bà.