Thay Chị Gả Vào Hào Môn, Tôi Lại Được Yêu Chiều Hết Mực

Chương 14

Trước Sau

break

Lúc này, trên mặt Tô Chí Vũ tuy vẫn nở nụ cười nhiệt tình, lời nói cũng rất dễ nghe, nhưng Thẩm Huệ Huệ há lại không nhìn ra, đằng sau nụ cười ấy là sự cao ngạo kẻ bề trên nhìn xuống.

Nào là sữa, bánh ngọt, tivi lớn, những lời mời mọc như thế nghe sao mà quen tai đến lạ.

Nếu cô nhớ không nhầm, lúc trước Thẩm Thiên Ân cũng từng nói y hệt như vậy.

Hết người này đến người khác, đều tưởng cô là con ngốc dễ dỗ chắc.

Lúc này nếu Thẩm Huệ Huệ là người dễ ngại ngùng, e rằng đã nhận lời Tô Chí Vũ từ lâu.

Tú Phân là người thương con, nếu Thẩm Huệ Huệ gật đầu, chắc chắn bà cũng không phản đối.

Một khi hai người đã bước chân vào biệt thự, thì chút xích mích ban nãy ắt sẽ bị xóa sạch, chẳng còn ai nhắc đến nữa.

Ngày đầu tiên mà không thể tạo được uy thế, về sau sống trong biệt thự này cũng khó lòng thuận lợi.

May mà Thẩm Huệ Huệ không phải dạng dễ bị lay chuyển bởi những lời đường mật như vậy.

Tô Chí Vũ tưởng rằng cô chỉ là một đứa trẻ, muốn bắt đầu từ chỗ cô mà ra tay, e rằng lần này đã chọn nhầm người rồi.

Thẩm Huệ Huệ không những không nhận lời mời của Tô Chí Vũ, ngược lại còn dè dặt nói với cậu: “Anh đến để đòi tiền chúng tôi sao? Em vừa rồi không có giẫm hỏng bức phù điêu đâu. Lúc ra ngoài, em với mẹ đều rất cẩn thận, hoa trên đường đi cũng không động vào đâu cả…”

Nói đến đây, Thẩm Huệ Huệ bày ra vẻ mặt sợ hãi, lập tức nép người núp sau lưng Tú Phân.

“Chúng em không có tiền, cũng không làm hỏng đồ gì cả, nên sẽ không phải bồi thường đâu.”

Tô Chí Vũ vốn luôn tự tin vào nụ cười thương hiệu của mình, nụ cười ấy đã khiến biết bao người phải xiêu lòng.

Từ bà lão tám mươi đến trẻ con ba tuổi, chưa từng có ai cậu không thể làm thân được.

Hôm nay không chỉ dùng đến nụ cười quen thuộc ấy, mà vì sợ Thẩm Huệ Huệ từ chối, cậu ta còn đưa ra thêm những thứ như sữa, bánh ngọt, tivi lớn để trợ giúp, mong thu hút được cô vào trong.

Ý định của cậu ta quả thực không khác gì những gì Thẩm Huệ Huệ đã đoán.

Bắt đầu từ đứa trẻ, một khi cô bé chịu vào trong chơi, thì chẳng lo gì Tú Phân không đồng ý theo vào.

Mà một khi người đã vào trong rồi, thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Thế nhưng Tô Chí Vũ thật không ngờ, lời mời tha thiết của cậu ta không những thất bại, mà còn dọa đến mức khiến Thẩm Huệ Huệ hoảng sợ.

Thấy Thẩm Huệ Huệ núp sau lưng Tú Phân, sống chết không chịu nhìn cậu lấy một cái, cứ như thể cậu ta là người xấu xa lắm vậy, Tô Chí Vũ không khỏi ngượng ngùng lên tiếng.

“Phù điêu gì chứ, anh chỉ là muốn mời em Huệ Huệ vào chơi thôi, sao có thể đòi hai người bồi thường được.”

Tú Phân nhìn thấy Thẩm Huệ Huệ sợ hãi đến co rúm người lại, trong lòng đau xót không thôi. Chắc hẳn là mấy lời của giúp việc lúc nãy đã khiến con bé bị tổn thương tâm lý.

“Hoa trong biệt thự nhà các người đều là hàng nhập khẩu, còn phù điêu trên mặt đất thì càng không tầm thường, nghe nói mỗi viên đều đặt làm riêng ba ngàn tệ một tấm.” Tú Phân nói. “Tô thiếu gia, chúng tôi là người ở quê, từ nhỏ chưa từng đặt chân đến nơi cao cấp như biệt thự, hay là thôi, chúng tôi không vào nữa.”

Lời vừa dứt, không chỉ Tô Chí Vũ sững người mà ngay cả Chu tiên sinh cũng phải kinh ngạc.

“Mỗi viên gạch phù điêu ba ngàn tệ? Ngay cả nền sân trong tứ hợp viện nhà họ Bạch ở Kinh Đô cũng chưa đến mức ấy. Nhà họ Tô đúng là chịu chơi thật.” Chu tiên sinh cảm thán.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc