Thay Chị Gả Vào Hào Môn, Tôi Lại Được Yêu Chiều Hết Mực

Chương 8

Trước Sau

break

Bên trong, thực ra đã có người chờ họ từ lâu.

Thế mà Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ còn chưa bước vào cửa, đã toan quay đầu bỏ về. Như thế sao được chứ?

Dì Trương trong lòng vốn đã chẳng ưa gì mẹ con Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, hai người nhà quê, ăn nói thô lỗ, dáng vẻ chẳng đâu vào đâu. Nghĩ đến chuyện sau này còn phải phục vụ họ trong nhà, bà đã thấy buồn nôn không chịu nổi.

Nhưng muốn đuổi người là một chuyện. Bị đuổi bởi ai, lại là chuyện khác.

Dù gì thì dì Trương cũng chỉ là người giúp việc, nhiệm vụ của bà là mở cửa và dẫn người vào nhà.

Thân phận của Tú Phân đã được xác nhận rõ ràng. Khi không có ai khác, dì Trương có thể ngẩng cao đầu mà mỉa mai mẹ con Tú Phân, khiến họ mất hết mặt mũi. Nhưng dù thế nào cũng không thể để người ta quay đầu bỏ đi ngay trước mắt bà được.

Thấy Thẩm Huệ Huệ vẫn đang nắm chặt tay mẹ, liên tục giục đi, dì Trương lập tức cuống lên.

Đã mấy lần bị Thẩm Huệ Huệ chọc tức, trong lòng dì Trương sớm đã đầy ác cảm với con bé. Giờ thấy nó có vẻ nhút nhát, dì Trương quyết định ra tay, liền lớn tiếng quát thẳng: “Con bé này, nói năng linh tinh cái gì vậy! Người lớn đang nói chuyện, con nít thì đừng có xen vào!”

Nói rồi, bà quay sang Tú Phân, đổi giọng: “Đừng nghe trẻ con nói bậy, phòng khách ngay phía trước thôi, có sẵn ghế sô pha, có cả hồng trà, vào ngồi nghỉ một lát đi.”

Nếu Thẩm Huệ Huệ thật sự là một đứa trẻ nhút nhát, bị quát như vậy chắc chắn đã sợ hãi mà im bặt rồi.

Thế nhưng, Thẩm Huệ Huệ lại chính là kiểu “ngoài trắng trong đen”, vẻ ngoài mềm mại dịu dàng, bên trong lại mưu mẹo chẳng ai sánh bằng.

Bị dì Trương quát mắng xong, cô chẳng những không sợ mà còn tỏ ra đáng thương hơn. Vừa kéo tay mẹ, khuôn mặt cô càng lộ rõ vẻ sợ hãi đáng tội: “Mẹ ơi, con không dám đi nữa…”

Vừa nói, cô vừa đưa tay chỉ về phía trước: “Mẹ nhìn đi, phía trước toàn là phù điêu. Nhỡ con lỡ giẫm trúng làm hỏng thì sao?”

Tú Phân nhìn theo hướng con gái chỉ.

Hai mẹ con đã gần đi hết con đường rợp bóng cây, chỉ còn vài bước nữa là tới khu vực tiếp theo của căn biệt thự.

Cũng chính vì vậy mà càng đi sâu vào trong, các phù điêu lát dưới nền càng dày đặc. Đến trước sảnh chính của tòa nhà, những họa tiết điêu khắc còn được trải rộng khắp lối đi, cực kỳ hoa lệ.

Tất cả những thứ này là do dì Trương cố ý phô trương trước mặt mẹ con Tú Phân, như một màn “ra oai” khoe mẽ. Nào là phù điêu mấy trăm, mấy ngàn, thực tế những món này vốn là để... giẫm lên.

Nhưng lời vừa buông ra miệng, giờ chẳng thể rút lại được nữa, dì Trương đành phải nói lấy lệ: “Cháu đừng đi giữa, đi mép ngoài là được rồi.”

“Nhưng mà… hai bên có hoa, toàn mấy trăm nghìn một chậu. Nếu con lỡ làm đổ thì sao? Nhà mình không có tiền, làm sao mà đền nổi.” Thẩm Huệ Huệ vừa nói vừa quay sang nhìn mẹ, giọng ngày càng tội nghiệp.

“Mẹ ơi, hay là mình đừng qua nữa…”

Dì Trương bị Thẩm Huệ Huệ chặn họng hết lần này đến lần khác, lại còn bị cô bé lấy chính lời nói dối mình bịa ra khi nãy để đẩy ngược lại. Bà không thể thừa nhận là mình cố tình bịa chuyện để gây khó dễ cho mẹ con Tú Phân, nhưng cũng chẳng tìm ra cách nào để phản bác được lời cô bé.

Muốn bảo Huệ Huệ câm miệng lại cũng vô ích, càng ngăn cô bé lại càng nói hăng hơn. Dì Trương tức đến nghẹn lời, trong lòng như có lửa đốt.

Lúc này, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Huệ Huệ cứ ríu rít không ngừng, câu nào cũng trái ý, câu nào cũng như đâm vào lòng bà, dì Trương cuối cùng không nhịn được nữa, mắng ầm lên:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc