Thay Chị Gả Vào Hào Môn, Tôi Lại Được Yêu Chiều Hết Mực

Chương 7

Trước Sau

break

Sau màn chen ngang khéo léo của Thẩm Huệ Huệ, sự lúng túng và ngượng ngập ban nãy của Tú Phân đã sớm tan biến không còn dấu vết.

Lúc này trong lòng bà chỉ ngập tràn thương xót dành cho đứa con gái đáng thương, không ngừng vỗ nhẹ lưng con để trấn an.

Dì Trương đứng nhìn hai mẹ con họ, đặc biệt là con nhóc tóc vàng nhỏ kia với bộ dạng yếu đuối, đáng thương kia, trong lòng tức đến sắp nổ tung.

Rõ ràng là con nhỏ đó mở miệng móc mỉa bà trước, còn dám lớn gan muốn sai khiến bà, vậy mà bà mới chỉ nói vài câu thanh minh, thoắt cái lại giống như thể bà đang bắt nạt người ta?!

Thế mà ngay giây tiếp theo, chưa kịp để dì Trương phản ứng, Thẩm Huệ Huệ lại tung chiêu mới.

“Mẹ ơi, lúc ở nhà mình, con muốn đi đâu cũng được, thoải mái chạy nhảy. Nhưng ở đây… đồ đạc gì con cũng không dám đụng vào.” Thẩm Huệ Huệ vừa nói vừa kéo tay Tú Phân, giọng lí nhí, “Hay là mình đi đi mẹ, chỗ này lạ lẫm quá, con sợ lắm, không dám vào…”

Nghe vậy, Tú Phân đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự.

Mới chỉ bước vào cửa thôi mà đã thấy nào là bình hoa mấy trăm, phù điêu mấy ngàn… Đừng nói Huệ Huệ chỉ là một đứa trẻ, ngay cả bà cũng thấy sợ, đến đi đứng cũng lóng ngóng tay chân, cứ sợ tay mình dơ, lỡ động vào làm hỏng thứ gì thì chẳng biết phải làm sao.

Lúc này nghe con nói, bà không những không phản đối mà còn hoàn toàn đồng cảm.

Tú Phân tuy không phải người thông minh sắc sảo, nhưng cũng đủ nhạy để có được sự đánh giá cơ bản về tình hình.

Nhưng sau khi biết được cha mẹ ruột của mình là người giàu có mà vẫn không chịu dang tay giúp đỡ dù chỉ một chút, Tú Phân đã dần hiểu ra mọi chuyện.

Vì vậy, khi còn ở thôn Phúc Thủy, dù dân làng ai nấy đều hiểu lầm rằng bà ham giàu chê nghèo, bỏ chồng theo người có tiền, Tú Phân cũng chẳng buồn giải thích. Bà để mặc mọi người nghĩ sao thì nghĩ.

Bởi từ trong thâm tâm, bà đã lờ mờ cảm nhận được cha mẹ ruột của mình, có lẽ vốn dĩ chưa từng mong chờ ngày bà quay trở về.

Cho nên bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu thực sự không thể nương nhờ được gì, thì rời khỏi thôn Phúc Thủy, đi nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.

Đó cũng là lý do khi Thẩm Dũng kiên quyết yêu cầu phải để lại một đứa con gái, Tú Phân ban đầu không hề liều mạng tranh giành muốn mang cả hai đứa theo.

Ngay cả chính bà còn chưa chắc chắn được tương lai sẽ ra sao. Một người phụ nữ từ nhỏ tới lớn chưa từng rời khỏi làng, nay một thân một mình bước chân ra ngoài bươn chải, thì mỗi một đứa con mang theo sẽ là thêm một phần gánh nặng. Khổ cực bà có thể chịu, nhưng nếu vì thế mà liên lụy đến con cái, thì đó mới là điều bà không thể chấp nhận.

Giờ đây, cha mẹ ruột không thèm xuất hiện, chỉ sai người giúp việc đến ra oai thị uy.

Ra khỏi cổng còn chưa kịp thở đã phải dè chừng, chỗ này không được nhìn, chỗ kia không được chạm.

Chỉ là… ban đầu Tú Phân đã chuẩn bị sẵn mặt dày, định cầu xin cha mẹ ruột giúp đỡ một chút, chỉ mong con gái có thể sống tốt hơn một chút. Nhưng nếu bây giờ bỏ đi, thì chuyện học hành của Huệ Huệ e là thực sự chẳng còn hy vọng gì nữa.

Tú Phân bắt đầu do dự.

Bên cạnh, dì Trương hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Huệ Huệ vừa giả bộ đáng thương xong đã còn được đằng chân lân đằng đầu. Không những chưa để bà kịp phản ứng lại, mà còn trực tiếp đề nghị rời khỏi đây.

Lúc này ba người họ đang chuẩn bị băng qua con đường lát đá rợp bóng cây, phòng khách chính đã ở ngay trước mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc