Thiên Ân lanh lợi, còn có thể tạm thời no bụng, chứ Huệ Huệ ngốc nghếch như vậy, mấy năm nay chẳng phải toàn chịu đói mà lớn lên sao?
Cho nên cô bé mười lăm tuổi rồi mà nhìn chỉ như mới mười tuổi, người gầy trơ xương, đừng nói so với trẻ con thành phố, ngay cả những đứa trẻ nông thôn bình thường cũng không bằng.
Xót xa và áy náy đồng loạt dâng lên trong lòng, Tú Phân lập tức quên mất chút ngượng ngùng ban nãy. Nhìn khuôn mặt gầy gò hóp lại của con gái, bà không giấu giếm nữa mà nói ra lời chôn giấu trong tim: “Huệ Huệ, đây là nhà của chúng ta. Chúng ta không phải đến đây làm giúp việc, mẹ đưa con… về nhà rồi.”
Thẩm Huệ Huệ đã vòng vo hỏi mấy câu, chỉ để chờ được nghe đúng câu trả lời ấy từ miệng Tú Phân.
Cô lập tức làm ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đầy khó tin: “Về nhà? Nhà mình chẳng phải ở trong thôn sao? Sao nơi này lại là nhà mình được?!”
Vừa nói, Thẩm Huệ Huệ vừa quan sát nét mặt mẹ, thấy trên mặt Tú Phân lộ ra vẻ khó xử, có lẽ chính bà cũng không có lời giải thích rõ ràng cho câu hỏi này.
Dù sao thì họ chưa từng gặp cha mẹ ruột của cô, chắc chắn chuyện bên trong còn rất nhiều khuất tất.
Nhưng không sao cả, bây giờ cô cũng chưa định hỏi đến chuyện đó.
Sau khi đặt nền cho câu hỏi trước, không đợi Tú Phân kịp trả lời, Thẩm Huệ Huệ lập tức chuyển sang câu tiếp theo. Cô làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó, rồi nói bằng giọng chắc nịch:
“Con hiểu rồi! Hóa ra không phải kêu chúng ta đến làm giúp việc, mà là để dì Trương nấu cơm giặt đồ, quét dọn cho chúng ta!”
Dì Trương vừa bị nói móc bóng gió, lại vừa bị cắt lời, trong lòng đã bực bội không chịu nổi. Bà còn đang nghĩ xem nên tìm cơ hội nào để giải thích rõ với mẹ con Thẩm Huệ Huệ, nói cho họ biết: giúp việc là một nghề nghiệp đàng hoàng tử tế.
Tuy hàng ngày bà phục vụ người khác, nhưng đối tượng toàn là giới nhà giàu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mẹ con nhà quê như họ. Tốt nhất là họ nên biết điều mà tôn trọng bà một chút.
Vậy mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, bà đã nghe thấy Thẩm Huệ Huệ bắt đầu bàn bạc với Tú Phân… xem nên sai bà làm việc như thế nào?!
Dì Trương tức đến mức không chịu nổi nữa. Bà sợ tiếng mình lại bị Thẩm Huệ Huệ át đi nên lập tức hét toáng lên: “Tôi là do Tô tiểu thư tuyển vào, bình thường chỉ phụ trách chăm sóc gia đình Bạch phu nhân, mấy việc khác tôi không làm đâu!”
Đừng hòng sai bà nấu cơm giặt đồ cho hai con nhỏ nhà quê kia, họ không xứng!
Không gian xung quanh đang yên ắng, giọng của dì Trương vang lên đinh tai nhức óc, thậm chí còn vọng cả tiếng vang.
Thẩm Huệ Huệ hơi nhướng mày, Tô tiểu thư? Bạch phu nhân? Là ai vậy?
Nhưng lúc này rõ ràng không phải thời điểm để hỏi những chuyện đó. Gần như ngay khi dì Trương vừa dứt lời, Thẩm Huệ Huệ đã lập tức đưa tay bịt tai, chui ngay vào lòng Tú Phân, giả vờ bị dọa đến sợ hãi.
Dì Trương bất ngờ quát lớn, không chỉ Thẩm Huệ Huệ mà đến Tú Phân cũng giật bắn cả người.
Thấy con gái hoảng sợ nép vào lòng mình, Tú Phân vừa đau lòng vừa tức, có phần không hài lòng nói: “Dì Trương yên tâm, chúng tôi có tay có chân, tự lo được cho mình, sẽ không phiền đến dì đâu.”
Thẩm Huệ Huệ chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy tủi thân nói với mẹ: “Mẹ ơi, con đâu có bắt dì làm gì đâu, con chỉ tò mò hỏi vậy thôi mà…”
“Mẹ biết, Huệ Huệ ngoan, đừng sợ.” Tú Phân nhẹ giọng vỗ về, giọng dịu dàng đầy yêu thương.