“Giúp việc là người nhà giàu thuê về làm việc nhà, thường lo chuyện đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp…”
“Ồ, giống như bọn nha hoàn trong phim truyền hình ấy ạ? Con nghe chị nói mấy người làm ở nhà giàu ấy, hễ có quyền là hay ức hiếp người khác, mắt thì chỉ biết nhìn lên trời.”
Nghe đến đó, sắc mặt của dì Trương lập tức thay đổi, mí mắt giật giật, trông khó coi thấy rõ.
Câu đầu tiên cô nhóc này hỏi “giúp việc là cái gì”, miễn cưỡng còn có thể coi là không cố ý.
Nhưng câu thứ hai thì sao đây?
Ỷ thế hiếp người, mắt chó nhìn người thấp, còn nô tài với nha hoàn nữa chứ?!
Thời buổi nào rồi, sao vẫn có người đem người giúp việc ra so sánh với nô tài nha hoàn?!
Dì Trương luôn tự thấy mình hơn hẳn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ở mọi phương diện. Không thấy lúc nãy Tú Phân còn tưởng bà là mẹ ruột đấy sao?
Vậy mà giờ con bé Thẩm Huệ Huệ này dám ví bà như nô tài nha hoàn trước mặt? Rõ ràng là không coi ai ra gì.
Nhưng dì Trương cũng tự biết thân phận, chẳng đáng gì phải chấp nhặt với một đứa nhóc chưa ráo mồ hôi.
Con nít không hiểu chuyện thì thôi, còn Tú Phân, lẽ nào bà ta không biết phân biệt giữa giúp việc và nô tài nha hoàn à?
Dì Trương quay sang nhìn Tú Phân, chờ bà ta mở lời giải thích.
Ai ngờ Tú Phân xưa nay cũng chưa từng tiếp xúc với nghề giúp việc, toàn là xem phim mà hiểu, liền gật đầu chắc nịch: “Đúng rồi.”
Dì Trương: “……”
Đúng cái con khỉ!!
Hai mẹ con nhà quê này đúng là cố tình gây khó dễ cho bà mà!
Dì Trương cạn lời, lập tức mở miệng, định giải thích rõ ràng cho hai người nhà quê này hiểu: “Người giúp việc là một công việc đàng hoàng…”
Nhưng Thẩm Huệ Huệ căn bản không cho bà ta cơ hội chen lời.
Cùng lúc dì Trương vừa mới mở miệng, Thẩm Huệ Huệ cũng cố ý nâng cao giọng, ngắt lời bà ta bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Vậy là chúng ta đến đây để làm người giúp việc sao? Mẹ ơi, con không biết nấu ăn đâu, con chỉ biết giặt quần áo, quét nhà lau nhà thôi… Nhưng con ăn rất ít, một bữa con có thể chia ra ăn ba lần cả ngày, tiết kiệm lắm, vậy có được không ạ?”
Dì Trương đã có tuổi, giọng nói trầm thấp.
Còn Thẩm Huệ Huệ đang ở độ tuổi thiếu niên, giọng nói lại cao và trong hơn hẳn.
Hai người cùng nói một lúc, âm thanh của Thẩm Huệ Huệ lập tức át hẳn lời của dì Trương.
Hơn nữa, Thẩm Huệ Huệ lại là con gái mình, nên Tú Phân đương nhiên chỉ tập trung lắng nghe con, hoàn toàn không để ý gì đến việc dì Trương đang nói gì bên cạnh.
Nghe con gái ngây thơ ngoan ngoãn nói như vậy, lòng bà Thẩm như bị ai bóp nghẹn, đau thắt lại.
Bà vội ôm lấy Thẩm Huệ Huệ, nhẹ giọng dỗ dành: “Huệ Huệ ngoan, chúng ta không phải đến đây làm giúp việc, con không cần làm việc gì cả.”
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?” Thẩm Huệ Huệ vẫn ngây thơ hỏi tiếp.
Tú Phân hé môi, im lặng mấy giây.
Ánh mắt bà lướt qua căn biệt thự sang trọng xa hoa xung quanh.
Nếu năm đó không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thì bà đã lớn lên ở nơi này, con gái bà cũng đã không phải chịu khổ như thế này.
Một bữa cơm chia làm ba lần ăn, nghe thử xem, đây có phải là lời mà một đứa trẻ nên nói không?
Nhưng ở thôn Phúc Thủy, Thẩm Dũng ham mê cờ bạc, trong nhà không có tiền, đói no thất thường là chuyện thường ngày.
Nhiều khi Tú Phân đi làm thuê bên ngoài, đến cả thời gian ăn ngủ còn không có, càng không thể về nhà chăm sóc hai đứa con, Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ chỉ đành tự tìm cách kiếm cái ăn.