Không hiểu rõ ý Thẩm Huệ Huệ, thấy Chu tiên sinh bên cạnh cũng không phản bác, Tô Chí Vũ đành quay sang nhìn Lisa tìm kiếm cứu viện.
Lisa sững người nhìn Thẩm Huệ Huệ, hoàn toàn không ngờ một cô gái nông thôn gầy gò đen đúa như thế lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Những chi tiết này, bản thân cô ta nếu không cố gắng nhớ lại cũng chẳng thể nhớ nổi. Thẩm Huệ Huệ sao lại biết rõ đến vậy?
Thấy ánh mắt của Tô Chí Vũ, Lisa tuy rất muốn phủ nhận, nhưng trước mặt Chu tiên sinh, cô ta không dám nói dối, đành xấu hổ gật đầu xác nhận.
Tô Chí Vũ thấy vậy, không nhịn được trừng mắt nhìn Lisa một cái. Nếu không phải có người xung quanh, cậu ta đã chửi thành tiếng từ lâu rồi.
Cậu ta đã chuẩn bị trước cho sự xuất hiện của Tú Phân hôm nay. Bữa bít tết kiểu Tây tối nay chính là đặc biệt dành cho cô ấy.
Mọi thứ đều đang tiến hành suôn sẻ, vậy mà lại thất bại chỉ vì một chỗ ngồi nhỏ nhặt.
Ngay cả một đứa nhà quê như Thẩm Huệ Huệ mà cũng biết quy tắc chỗ ngồi trong bữa Tây, còn Lisa người đáng lẽ phải biết rõ thì lại không hề nhắc nhở cậu ta khi phát hiện cậu ngồi sai, để rồi bị Thẩm Huệ Huệ vạch trần ngay trước mặt bao người.
Rõ ràng là cố tình muốn làm khó cậu.
Trong lòng Tô Chí Vũ tức đến nghiến răng, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để nổi giận.
Cậu ta mở miệng định kiếm đại một cái cớ để vớt vát thể diện, mong nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Đáng tiếc, Thẩm Huệ Huệ vốn là kiểu người đã xuống tay thì tuyệt đối không nương tình. Cô không hề cho cậu cơ hội phản công.
Chưa để Tô Chí Vũ kịp nói ra câu nào, Thẩm Huệ Huệ lại nói tiếp: "Bất kể là kiểu Pháp hay kiểu Anh – Mỹ, chỗ anh đang ngồi hiện giờ đều là vị trí dành cho khách. Theo lý mà nói, nếu nhà anh thật sự coi trọng lễ nghi bàn ăn như vậy, thì không nên mắc phải lỗi cơ bản thế này mới đúng."
Cô nghiêng đầu, làm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó bỗng như bừng tỉnh ngộ:
"À, em hiểu rồi, trong lòng anh Chí Vũ, từ đầu đến cuối anh vẫn coi mình là khách trong căn biệt thự này. Vì vậy nên dù rất coi trọng lễ nghi, anh cũng nhất quyết không chịu ngồi vào chỗ của chủ nhà, mà chỉ ngồi ở vị trí dành cho khách."
Nói xong, Thẩm Huệ Huệ còn cố tình bồi thêm một câu, giọng điệu ngây thơ vô tội nhưng ánh mắt lại ánh lên tia nghịch ngợm: "Anh Chí Vũ, em đoán đúng không?"
Lời của Thẩm Huệ Huệ vừa dứt, cả phòng ăn lập tức chìm vào im lặng. Dường như đến cả tiếng thở của từng người cũng có thể nghe rõ.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn cô, ngay cả Chu tiên sinh ngồi đối diện cũng hiện lên vài phần kinh ngạc trong ánh mắt.
Tô Chí Vũ thì như có một luồng khí bị chặn ngay giữa lồng ngực, suýt chút nữa thì nghẹn chết tại chỗ.
Chuyện thiên kim thật giả là đề tài nhạy cảm nhất hiện nay của nhà họ Tô. Để tránh việc chạm mặt gây ngượng ngùng, Bạch Cầm thậm chí đã rời khỏi biệt thự từ sớm trong ngày.
Tô Chí Vũ vốn sợ rằng Tú Phân hoặc Thẩm Huệ Huệ sẽ chủ động nhắc đến chuyện thân phận, nên mới muốn ra tay trước, ra sức chèn ép Tú Phân, tốt nhất là khiến cô ấy nhìn rõ khoảng cách giữa mình và Bạch Cầm, tự thấy mình không xứng, rồi rút lui trong im lặng, không còn mặt mũi nào để tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa.
Chỉ cần Tú Phân tự nguyện rút lui, thì về sau mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.