Rõ ràng chỉ đang nói chuyện chỗ ngồi, vậy mà Thẩm Huệ Huệ nói qua nói lại, thế nào lại kéo sang chủ đề nhạy cảm như "chủ nhân" và "khách".
Lại còn phản vấn ngược lại cậu ta?
Câu hỏi kiểu này, bảo cậu ta trả lời thế nào?
Thừa nhận bản thân đúng như lời Thẩm Huệ Huệ nói, vẫn luôn coi mình là khách nên mới ngồi vào chỗ của khách?
Không thể nào!
Bạch Cầm đã làm đại tiểu thư nhà họ Bạch suốt mấy chục năm nay.
Ngay cả Tô Chí Vũ cũng từng dựa vào thân phận "con trai trưởng của con gái lớn nhà họ Bạch" để nhận vô số lợi ích từ nhà họ Bạch.
Trong hoàn cảnh này, bảo bọn họ thừa nhận mình là giả, là mạo danh, chẳng khác nào phủ định toàn bộ quá khứ, và giao hết những gì đang có vào tay người khác.
Chớ nói đến Bạch Cầm, cả nhà họ Tô cũng không thể nào chấp nhận chuyện đó.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tô, không ai sẵn lòng đối mặt với sự thật này. Thậm chí ngoại trừ người thân cận nhất của Bạch Cầm, số người biết rõ nội tình của sự việc cũng chẳng là bao.
Bọn họ khinh thường Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ từ tận đáy lòng, lại càng căm ghét sự tham lam của hai mẹ con này.
Bao nhiêu năm trôi qua, ai cũng đã có cuộc sống riêng. Đứa con út của Bạch Cầm cũng sắp trưởng thành rồi. Thêm vài năm nữa, e là cả Bạch Cầm lẫn Tú Phân đều đã lên chức bà.
Tuổi tác này vốn nên an nhàn hưởng phúc, vậy mà Tú Phân lại cứ muốn làm ầm lên, không những quay lại mà còn mang theo cả con gái, dắt cả nhà đến đây, mục đích rõ rành rành.
Chẳng phải là nhắm vào tiền của nhà họ Bạch, muốn giành lấy những lợi ích từ tay bọn họ sao?
Nhưng cô ta có năng lực đó sao? Có xứng đáng không?
Bạch Cầm đã làm người nhà họ Bạch mấy chục năm, từng cùng họ vượt qua hoạn nạn. Hôn nhân với Tô Đào cũng là kết quả của sự liên kết giữa hai nhà.
Quan hệ giữa các gia tộc đã chằng chịt như vậy, tài sản và danh vọng của nhà họ Bạch chỉ nên giao vào tay người có năng lực, mới có thể phát huy tối đa giá trị.
Nếu để rơi vào tay một người phụ nữ quê mùa như Tú Phân, thì chẳng khác nào hủy hoại toàn bộ.
Không chỉ nhà họ Bạch sẽ tổn thất nặng nề, mà chính Tú Phân cũng không giữ nổi tiền bạc, cuối cùng chỉ là công cốc, lại còn rơi hết vào tay người ngoài.
Thay vì để kết cục đó xảy ra, chi bằng cứ để Bạch Cầm tiếp tục làm đại tiểu thư nhà họ Bạch còn hơn.
Không chỉ bản thân Bạch Cầm giỏi hơn Tú Phân, mà chồng cô ấy, con cái cô ấy, đều vượt trội hoàn toàn.
Trong hoàn cảnh này, bảo bọn họ công nhận thân phận thật của Tú Phân, phủ định toàn bộ bản thân mình, xét trên cả lý trí lẫn cảm xúc, đều là điều không thể.
Vì thế, muốn Tô Chí Vũ thừa nhận mình chỉ là khách, còn Tú Phân mới là chủ nhân của căn biệt thự này, thì dù có đánh chết cậu ta, cũng không đời nào chịu nhận.
Nhưng cậu ta cũng không thể trực tiếp phản bác lời của Thẩm Huệ Huệ, càng không thể phủ nhận thân phận của Tú Phân.
Mặc dù trong lòng Tô Chí Vũ cho rằng chút quan hệ huyết thống giữa Tú Phân và nhà họ Bạch chẳng có ý nghĩa gì, nhưng lời này, người ngoài có thể nói, thậm chí người giúp việc trong nhà họ Tô cũng có thể nói, riêng cậu ta thì tuyệt đối không được phép.
Huống hồ, Chu tiên sinh vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh, dù sao cũng phải giữ thể diện một chút.
Thành ra, vào lúc này, Tô Chí Vũ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Thừa nhận cũng không được, mà không thừa nhận cũng chẳng xong.