Vậy mà người ngồi cạnh cậu lại là Tú Phân, lúc này chỉ biết cúi đầu đầy lúng túng.
Ở cái tuổi của Thẩm Huệ Huệ, đúng là giai đoạn nhạy cảm nhất của tuổi mới lớn.
Những gì đã xảy ra hôm nay trong căn biệt thự này, đến cả người lớn như Tú Phân còn thấy khó lòng chịu đựng được, cô thật sự không dám tưởng tượng con gái mình đang nghĩ gì.
Tô Chí Vũ sở dĩ xuất sắc như vậy là bởi vì cậu là con trai của Bạch Cầm.
Còn Huệ Huệ, cũng bởi vì là con gái mình, nên mới cùng mình bị biến thành trò cười trong căn biệt thự này.
Tú Phân trong lòng lo lắng và xấu hổ, lặng lẽ nhìn về phía con gái, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt đầy tổn thương và oán hận của con.
Thế nhưng khoảnh khắc kế tiếp, cô lại cảm nhận được Huệ Huệ lặng lẽ đưa tay xuống dưới gầm bàn, ở nơi không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của cô.
Tuy nét mặt gầy gò của cô bé lúc này vẫn điềm tĩnh hơn hẳn Tú Phân, nhưng bàn tay nhỏ bé ấy lại nắm chặt lấy áo mẹ, run rẩy như móng gà con.
Vẻ run rẩy ấy vừa như đang mượn từ mẹ nguồn sức mạnh, lại vừa như muốn âm thầm an ủi mẹ.
Tú Phân khẽ sững người, trong lòng dâng lên một trận chua xót, vừa đau lòng vừa buồn tủi.
Nhìn con gái như vậy, bao nhiêu lúng túng và xấu hổ lúc nãy bỗng chốc tan biến đi không ít.
Cô không nghĩ ngợi gì, lập tức đặt dao nĩa trong tay xuống, rồi cũng đưa tay xuống gầm bàn, nắm chặt lấy tay của Thẩm Huệ Huệ.
Khi bàn tay lạnh buốt của mẹ siết lấy tay mình, Thẩm Huệ Huệ như được tiếp thêm một luồng sức mạnh vô hình, nét mặt cũng càng thêm rạng rỡ.
Cô nhìn sang Tô Chí Vũ, giọng ngọt ngào vang lên: "Không ngờ nhà các anh lại chú trọng đến những chi tiết như vậy. Nhưng mà, anh Chí Vũ, sao từ nãy đến giờ anh vẫn ngồi sai vị trí thế kia, có ẩn ý gì không?"
Tô Chí Vũ hơi ngớ người, ngơ ngác nhìn Thẩm Huệ Huệ: "Sai vị trí? Em đang nói gì vậy?"
Thẩm Huệ Huệ nắm tay Tú Phân dưới bàn, trong lòng cười lạnh.
Đúng là loại học nửa vời hay thích khoe mẽ, chỉ giỏi đi bắt nạt người như Tú Phân, người chưa từng đặt chân đến thành phố lớn. Nếu hôm nay đổi lại là người từng ăn món Tây ngồi ở đây, có khi chỉ cần vài câu cũng đủ vùi dập Tô Chí Vũ đến mức chính mẹ cậu ta cũng nhận không ra.
Cô nhẹ giọng nói: "Cách sắp xếp chỗ ngồi trong bữa ăn kiểu Tây chủ yếu có hai kiểu. Một là kiểu Anh – Mỹ, chủ nhà ngồi ở hai đầu bàn dài, hai bên là chỗ ngồi của khách. Hai là kiểu Pháp, chủ nhà ngồi ở vị trí trung tâm, khách sẽ ngồi hai bên."
Giọng cô không lớn, nhưng phòng ăn rất rộng, không có tiếng ồn nào khác, lời nói của cô vang lên rõ ràng trong tai từng người.
Lúc này, hai đầu bàn dài đều không có ai ngồi, hiển nhiên Tô Chí Vũ không ngồi theo kiểu Anh – Mỹ.
Đồng thời, cậu ta cũng không ngồi theo kiểu Pháp, bởi vì kiểu Pháp yêu cầu chủ nhà ngồi ở vị trí trung tâm.
Mà Tô Chí Vũ, với tư cách là chủ nhân của bữa tiệc, lại ngồi ở mép bên phải, đối diện trực tiếp với vị trí của Thẩm Huệ Huệ.
"Cái gì mà kiểu Pháp kiểu Mỹ, chỉ là ngồi ăn thôi mà, cũng cần cầu kỳ thế sao?"
Tất nhiên, những lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra miệng. Dù gì mới nãy cậu ta vừa thao thao bất tuyệt giảng đạo lý lễ nghi trên bàn ăn, chưa được hai phút, chẳng lẽ lại tự tát vào mặt mình sao?