Cô không cảm thấy giữa mình và anh ta còn chút tình nghĩa nào.
“Dì Trương với ba tôi vẫn ở Đông Thị, nếu anh muốn gặp thì cứ đến thăm. Tháng này họ vẫn ở trường, nhà vẫn ở chỗ cũ, chưa chuyển đi đâu.” Tần Hoan nhìn xung quanh, giọng nói nhẹ nhàng.
Mạnh Dư Triều đi theo sau cô nhưng không rời đi: “Lâu như vậy không gặp, chị cũng không mời tôi một bữa cơm sao? Đồ ăn trong bệnh viện các chị thế nào? Tôi đi cùng chị nhé.”
Tần Hoan quay đầu trừng mắt nhìn anh, cô đứng đó, áo blouse trắng vẫn chưa cởi ra, quần áo che kín mít, chẳng lộ ra chút xuân sắc nào.
Anh trông thì lịch sự đoan trang, nhưng không ngờ bản tính vẫn tệ như vậy.
Tần Hoan tính tình mềm mỏng, không nói được lời quá cay nghiệt. Một lúc lâu sau, cô mới nén giận bật ra một chữ: “Cút.”
Cô nào dám đi căng-tin nữa, xung quanh toàn là đồng nghiệp. Cô đã kết hôn rồi, nếu để người ta đồn thổi linh tinh, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Cô liền chạy thẳng ra khỏi cổng bệnh viện, may mà anh ta không đuổi theo.
Mạnh Dư Triều đứng yên một lúc, sau đó mới từ từ đi về bãi đỗ xe.
Mấy ngày trước, anh có chuyến công tác xa, từ khi trở về, chỗ đó vẫn cứ ngứa ngáy. Bệnh viện quân khu thì không thể đến, đó là địa bàn của lão gia nhà anh, nếu bị phát hiện thì không biết sẽ bị đồn thổi thành chuyện gì. Bệnh viện Nhân Dân cũng không tiện, vì thế anh mới chọn một bệnh viện tư nhân thậm chí còn chưa đạt chuẩn 3 sao. Nhưng không ngờ anh lại nhìn thấy cái tên Tần Hoan trong danh sách bác sĩ khám bệnh.
Mười năm không gặp, thậm chí dáng vẻ cũng sắp quên mất, tóc cô ấy búi lên, nhìn cũng thấy xa lạ. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhận ra.
Cô ấy giờ cũng giỏi thật, còn biết chửi người nữa. Suốt ngày không biết đã chạm vào bao nhiêu cái thứ kia rồi, vậy mà mặt vẫn không đỏ.
Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến anh, đó là chuyện mà chồng cô phải lo.
Mạnh Dư Triều gõ nhẹ lên vô-lăng, xe vẫn dừng tại chỗ không khởi động. Nghĩ ngợi một lúc, anh bấm gọi cho mẹ mình.
Trương Chi nhận được cuộc gọi của con trai thì vô cùng xúc động. Kể từ sau khi ly hôn với chồng cũ, quan hệ giữa bà và con trai luôn lạnh nhạt, những năm gần đây có khi cả một năm mới nhận được một cuộc điện thoại của anh.
“Mẹ, con gặp Tần Hoan ở Bắc Kinh rồi, cô ấy chuyển đến đây từ khi nào vậy?”
“Hoan Hoan đến Bắc Kinh được mấy năm rồi, trước đó chẳng phải thi đỗ cao học Đại học Y Bắc Kinh sao.” Trương Chi không hiểu vì sao con trai lại nhắc đến Tần Hoan. Dù trước đây sống chung dưới một mái nhà hai năm, lại là bạn cùng lớp, nhưng hai người dường như chẳng thân thiết gì.
“Oh.” Mạnh Dư Triều đáp một tiếng, “Cô ấy kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy, mới lãnh chứng mấy tháng trước, vẫn chưa tổ chức tiệc cưới. Hoan Hoan bận rộn công việc, đến nghỉ phép kết hôn còn chẳng có thời gian. Chồng nó cũng làm trong hệ thống nhà nước, hình như là ở Cục Lao động và Bảo trợ Xã hội thì phải.” Bà không hề nhắc đến chuyện muốn anh giúp đỡ.
Dù nhà họ Mạnh có thế lực, nhưng cũng chẳng có lý do gì để giúp con gái riêng của chồng bà.
Thế nhưng bà lại nghe thấy con trai nói: “Cô ấy hiện đang sống ở khu nào, mẹ gửi số liên lạc cho con đi. Dù gì con cũng phải gọi cô ấy một tiếng chị.”
Điều này khiến Trương Chi kích động đến mức liên tục đáp: “Được, được, mẹ với ba nó bận lắm, cũng chẳng chăm sóc được cho nó. Nếu ở Bắc Kinh có chuyện gì, con giúp được thì giúp nó nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Mạnh Dư Triều cười đáp, cúp điện thoại.