Cô tháo kính, rửa tay rồi bước ra khỏi phòng khám, nhưng y tá bên ngoài lại lên tiếng:
“Bác sĩ Tần, hệ thống vừa gặp sự cố nên lại phân thêm một bệnh nhân vào.”
“Được rồi, không sao đâu. ŧıểυ Trần, cô cứ đi ăn trưa trước đi, lát nữa tôi tự qua đó.”
Tần Hoan mỉm cười nhẹ nhàng, xoay người mặc lại áo khoác blouse trắng.
Ai cũng biết cô là người có tính tình dễ chịu nhất bệnh viện. Cô đã làm việc ở bệnh viện tư nhân này được tròn một năm.
“Anh cảm thấy không khỏe ở đâu? Có triệu chứng gì không?”
Cô theo quy trình hỏi bệnh nhân, đồng thời ngước nhìn người đàn ông mặc áo khoác dài đối diện. Đến khi ánh mắt chạm đến phần ngực của anh ta, cô liền cụp mắt xuống.
Một tay cô mở bệnh án, vừa viết được bốn chữ “Triệu chứng bệnh” mà mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Tần Hoan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhưng ngay khi thấy rõ gương mặt người đàn ông, đầu óc cô như thể nổ tung.
“Ầm—”
Cảm giác như thể cô vừa gặp ma giữa ban ngày.
Người đàn ông dường như đã đoán trước được phản ứng này, sắc mặt không đổi, vô thức gõ ngón tay lên cạnh bàn rồi gọi tên cô: “Tần Hoan?”
Anh ta không ngờ, thật sự là cô.
Giọng nói trầm thấp ấy khiến Tần Hoan ngồi không yên, suýt chút nữa đã trượt khỏi ghế. Một lúc lâu sau cô mới cố ổn định tinh thần, đè nén cảm xúc hỗn loạn, lặp lại câu hỏi:
“Anh thấy không khỏe ở đâu?”
“Phần gốc chỗ đó bị ngứa.” Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.
“Còn triệu chứng nào khác không? Bị mấy ngày rồi?”
Tần Hoan miễn cưỡng hỏi, giọng nói nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ.
“Ba, bốn ngày. Tạm thời không có triệu chứng khác.”
Tần Hoan đặt bút xuống, chỉ tay về phòng khám bên trong: “Qua đó nằm lên giường.”
Cô đeo găng tay cao su, đeo khẩu trang. Không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này. Đứng bên cạnh giường bệnh, cô rút hai tờ giấy vệ sinh lót lên ga giường:
“Cởi quần ra đi, tôi kiểm tra một chút. Nếu không ổn thì sẽ siêu âm.”
Người đàn ông khẽ cười nhạt, không chút do dự mà kéo cả quần tây lẫn qυầи ɭóŧ xuống.
Thế nhưng, thứ “bị bệnh” kia lại ngẩng cao đầu, như thể đang chào hỏi Tần Hoan.
Dáng người anh ta cao ráo, đương nhiên thứ đó cũng chẳng nhỏ. Một cây gậy thô kệch bật ra từ đám lông đen rậm rạp, bắp đùi vì luyện tập nhiều năm mà săn chắc lộ rõ cơ bắp.
Khoảng cách giữa Tần Hoan và anh ta rất gần, thứ kia vừa thoát khỏi quần đã bật ra, suýt chút nữa dọa cô giật mình.
Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Suy cho cùng, cô đã thấy hàng trăm, hàng ngàn cái như thế này rồi.
Gương mặt cô vốn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa lấp lánh như nước. Thậm chí có lần, bệnh nhân còn “tự xử” ngay trước mặt cô, bắn hết lên người cô.
Cô cúi xuống, đứng giữa hai chân anh ta, lật qua lật lại kiểm tra cả cây gậy lẫn hai viên bi bên dưới. Sau khi sờ nắn một chút, cô kết luận:
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là viêm nang lông dươиɠ ѵậŧ. Bình thường chú ý vệ sinh hơn. Tôi kê thuốc bôi cho anh.”
Cô hoàn toàn coi anh ta như một bệnh nhân xa lạ, tháo găng tay rồi bước ra ngoài.
“Bôi Bactroban vào vùng bị ngứa vài lần mỗi ngày, kết hợp với tetracycline. Đi lấy thuốc đi.” Cô đặt đơn thuốc lên bàn và nói.
Người đàn ông vừa cài thắt lưng vừa từ phòng khám bước ra, ngồi xuống trước mặt cô nhưng không có động tĩnh gì, cũng không cầm lấy đơn thuốc.
“Sao lại đến Bắc Kinh?”
Người này trước kia chỉ đụng nhẹ cũng không chịu mà giờ lại làm bác sĩ chuyên khoa nam.
Tần Hoan chẳng muốn tiếp tục dây dưa, lạnh nhạt đáp: “Chồng tôi là người Bắc Kinh.”
Mạnh Dư Triều lúc này mới để ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô. Không lớn, nhưng rất sáng.
Anh ta nheo mắt lại.
Tần Hoan định đứng dậy, nhưng Mạnh Dư Triều đã gọi cô lại: “Đã cùng sống ở Bắc Kinh, sao không mời tôi đến nhà chơi? Chị à, cho tôi số điện thoại đi.”
Tần Hoan phớt lờ anh ta, làm như không nghe thấy.