Bên trong là một bộ quần áo nhưng trên vỏ hộp lại rõ ràng ghi tên cô.
Cô lật qua lật lại, một tờ giấy bất chợt rơi ra, trên đó viết bốn chữ bằng nét chữ bay bổng: “Quà sinh nhật.”
Tay cô run lên, vội vo tròn tờ giấy.
Mác vẫn còn nguyên trên quần áo, cô cầm lên xem thử, giá trị của nó có thể mua được ba, bốn sợi dây chuyền.
Tần Hoan tháo mác ra, vo chung với tờ giấy rồi ném đi, sau đó xếp bộ đồ lại, nhét sâu vào tủ.
Cô tất nhiên sẽ không dại dột mà đem trả lại cho Mạnh Dư Triều.
Cô ước gì có thể tránh xa anh càng xa càng tốt.
Huống hồ, với Mạnh Dư Triều, bộ quần áo này chẳng đáng là gì cả. Trước đây khi còn đi học, cha dượng mỗi tháng cho hắn một ngàn tệ tiền sinh hoạt, hắn còn chẳng thèm ngó ngàng.
…
Thứ Tư, Vu Tấn đi công tác về.
Hai vợ chồng về nhà bố mẹ Vu Tấn ăn cơm. Nghe nói, gia đình dì út của Vu Tấn cũng sẽ đến.
Tần Hoan cùng Vu Tấn giúp bố mẹ chồng nấu nướng trong bếp.
Nhân lúc Vu Tấn đi ra ngoài, mẹ chồng bỗng ghé sát lại, hạ giọng nói với cô:
“Lát nữa nếu dì út hỏi con làm gì, con chỉ cần nói là làm trong bệnh viện thôi nhé.”
Tần Hoan nhặt rau, bỏ vào rổ, thản nhiên đáp: “Mẹ, con vốn dĩ làm trong bệnh viện mà?” Cô không phải không hiểu ý bà.
“Ôi, ý mẹ không phải thế, chỉ là công việc này nói ra cũng không hay lắm.”
Mẹ chồng trước đây là kế toán cả đời, giờ về hưu rồi, tuy nói chuyện thẳng thắn nhưng cũng không phải người có bụng dạ xấu xa gì.
“Bà nói gì với con dâu thế?”
Bố chồng kéo nhẹ bà một cái, rồi quay sang Tần Hoan, giọng điềm đạm:
“Tần Hoan, con đừng để bụng, mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Đám người lớn trong nhà tư tưởng vẫn cũ kỹ lắm, cứ nghĩ con gái làm bác sĩ khoa nam là không hay. Nhưng con cứ yên tâm, bố mẹ thì không nghĩ thế đâu.”
Trong mắt bố mẹ chồng, cô con dâu này điểm nào cũng tốt, tính tình hiền lành, có năng lực, bố mẹ ruột đều là trí thức cao. Chỉ là nghề nghiệp hơi khó nói ra, suốt ngày làm việc giữa đám đàn ông.
Tần Hoan không nói gì, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Con biết rồi ạ.”
…a
Có lẽ đã nghe qua trước đó, dì út cũng không đề cập đến công việc của Tần Hoan, chỉ hỏi Vu Tấn:
“Vu Tấn, hai đứa tính khi nào mới mời họ hàng uống rượu đây? Đừng nói là đăng ký kết hôn rồi mà không tổ chức đám cưới đấy nhé!”
Tuy Tần Hoan và Vu Tấn đã lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Với người lớn trong nhà, nếu không mở tiệc mời họ hàng, thì chẳng khác nào chưa chính thức thành vợ chồng.
“Có lẽ là cuối năm, nhưng cụ thể phải bàn với bố mẹ bên đó đã ạ. Họ cũng bận, lần này còn ở Vân Nam gần nửa năm rồi, tháng này mới có chút thời gian rảnh.” Vu Tấn đáp.
“Đúng rồi, vẫn nên bàn với bên thông gia trước.”
“Còn căn nhà mới nữa, chờ nhận được thì cũng phải bắt đầu sửa sang lại.”
“…”
Tần Hoan ít nói, suốt bữa cơm gần như không nghe thấy cô nói câu nào.
…
Tối đó, hai người ở lại nhà bố mẹ chồng.
Vu Tấn ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Bà xã, hôm nay em sao thế? Tâm trạng em không tốt à.”
Tần Hoan lắc đầu: “Dạo này em đọc sách đến khuya, hôm qua lại trực nên ngủ không đủ giấc.”
Vu Tấn biết cô sắp đủ điều kiện xét duyệt để trở thành bác sĩ chính, anh dịu dàng hôn lên tóc cô: “Đừng tự ép mình quá, chuyện này không thể vội được. Mà chúng ta còn chưa chụp ảnh cưới nữa đấy.”