“Được.” Người đàn ông phía sau cô đáp lại.
Cô không nhắc đến chuyện bố mẹ anh vừa nói.
…
Mạnh Dư Triều và Phó Dung đã qua lại được vài tuần.
Nhà Phó Dung có điều kiện không tệ, tính tình cũng không có gì kỳ quái.
Tình yêu của người trưởng thành, cảm thấy hợp mắt thì trước tiên là ăn uống và làʍ t̠ìиɦ. Nhưng hai người họ đã hẹn hò mười mấy lần, ngay cả tay còn chẳng mấy khi nắm.
Mỗi lần đều là Phó Dung chủ động, còn Mạnh Dư Triều thì cứ cứng đơ như khúc gỗ.
Dần dà, đừng nói là Phó Dung, ngay cả anh cũng bắt đầu nghi ngờ không biết bản thân có vấn đề gì không.
Phó Dung không hề tệ, ngoại hình cũng hợp gu anh, vậy anh lại chẳng có phản ứng gì, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
…
Cuối tháng Chín, Tần Hoan và Vu Tấn đi chụp một bộ ảnh cưới.
Tần Hoan chọn một tấm từ ảnh gốc rồi gửi cho Tần Tri Hành.
Tần Tri Hành chưa bao giờ là một người cha tận tâm, chỉ nhắn lại vỏn vẹn hai chữ: “Đẹp lắm.”
Ngược lại, Trương Chi thì lại bảo ông chuyển ảnh cho mình, sau đó hiếm hoi lắm mới đăng một bài lên WeChat: “Chúc con gái hạnh phúc.”
Bức ảnh kèm theo bài đăng là ảnh cưới của Tần Hoan và Vu Tấn.
Trong vòng bạn bè của bà, đồng nghiệp và học trò chẳng mấy chốc đã thả cả chục lượt thích.
Cả Mạnh Dư Triều cũng nhìn thấy.
Nhìn dòng trạng thái của Trương Chi, anh nhíu mày: “Tần Hoan thì tính là con gái bà ấy cái quái gì? Nghe nói bao năm nay đến cả một tiếng ‘mẹ’ cũng chưa từng gọi.”
Trương Chi đúng là không bạc đãi Tần Hoan, nhưng khi bà kết hôn với bố cô thì cô đã gần mười tuổi. Lúc đó, cô bé vốn đã nhạy cảm, gọi không nổi, nên cứ thế gọi bà là “dì Trương.”
Mạnh Dư Triều nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới trong bài đăng ấy rất lâu.
Người phụ nữ trong ảnh cúi đầu, dịu dàng đứng dưới tán cây, khóe môi nở một nụ cười e lệ. Mà Vu Tấn, người đàn ông đứng bên cạnh cô, lại hoàn toàn bị anh bỏ qua.
Không hiểu sao, anh lại lưu bức ảnh ấy về máy. Rồi bất giác, anh nhớ đến khi Tần Hoan mười tám tuổi.
Cô từ trước đến nay luôn là người nhút nhát. Đặc biệt là lúc trên giường, cô luôn quấn chăn kín mít, xấu hổ không dám ló đầu ra, chỉ để lộ ra đôi mắt, đuôi mắt hơi cong lên, lí nhí gọi anh: “Mạnh Dư Triều.”
“Ừ.”
“Anh nói xem, sau này nếu hai chúng ta kết hôn, em có nên gọi mẹ anh là mẹ không?” Nói xong, cô vùi đầu vào chăn luôn.
Còn chàng trai khi ấy chỉ liếc mắt nhìn chỗ phồng lên trên giường, im lặng không trả lời.
Mạnh Dư Triều thất thần hồi lâu khi nhớ về chuyện cũ. Dạo này, hắn nhớ đến Tần Hoan ngày càng nhiều hơn, giống như nước lũ vỡ đê, vốn dĩ vẫn yên ổn, nhưng một khi đã tràn ra thì không cách nào ngăn lại được.
…
Tần Hoan không ngờ lại gặp Mạnh Dư Triều ở bệnh viện.
Lúc đó sắp hết giờ làm, không biết anh lấy số khám từ đâu.
Cô trừng mắt nhìn hắn như thấy quỷ.
“Sao thế, bác sĩ Tần? Không hỏi xem tôi bị sao à? Tôi đã đến tìm chị thì chắc chắn là có bệnh rồi.”
Mạnh Dư Triều tự kéo ghế ra ngồi xuống.
Tần Hoan cố gắng trấn định, cứng nhắc hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Vẫn ngứa.”
“Vậy thì vào phòng khám bên trong, nằm lên giường đi.”
Tần Hoan đứng dậy, đeo găng tay vào, tay cầm sẵn miếng khăn giấy, đứng chờ bên giường bệnh.
Mạnh Dư Triều cởi quần, Tần Hoan cúi đầu kiểm tra.
Chỉ mới chạm vào chưa bao lâu, thứ kia đã từ từ ngẩng cao đầu. Phần quy đầu to tròn, thân dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh cuồn cuộn, trông thật dữ tợn mà đáng sợ.
Nhưng… chẳng hề có chút dấu hiệu bệnh lý nào.
Hắn đang trêu cô!
“Đi chụp X-quang đi.”
Tần Hoan định rút tay lại, nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy chặt chẽ.