Thâu Tóm Tình Yêu

Chương 11: Xem mắt

Trước Sau

break
Tần Hoan lại nhận được một lời mời kết bạn từ người lạ. Lần này, đối phương còn gửi kèm một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn một chữ: “Chị.”

Cô giật mình đến mức làm rơi điện thoại xuống trán cô, lập tức tạo thành một vết sưng đỏ.

[Sao lại chạy trốn thế, chị? Hôm nay là sinh nhật chị, tôi còn chưa kịp tặng quà cho chị mà.]

Tần Hoan thầm nghĩ: Anh đừng xuất hiện nữa thì coi như đã chúc phúc cho tôi rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn gõ một đoạn dài để đáp lại.

[Mạnh Dư Triều, nể mặt dì Trương, anh tha cho tôi đi được không? Anh đã buông tha tôi một lần rồi, chuyện này cũng đã qua gần mười năm, coi như tôi cầu xin anh lần nữa. Tôi đã kết hôn rồi.]

Cô cũng không mong anh sẽ trả lời, bởi vì cô biết tính cách của Mạnh Dư Triều, đạo lý luân thường gì đó, chưa bao giờ có chỗ đứng trong mắt anh.

Mạnh Dư Triều đứng bên cửa sổ, điện thoại bị ném lên bàn, màn hình vẫn sáng, dừng lại ngay giao diện tin nhắn.

Anh gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của cô khi nhắn tin này, chắc lại đỏ mắt rồi. Đã hơn hai mươi tuổi đầu, vậy mà vẫn chỉ biết rơi nước mắt.

Anh bực bội, châm điếu thuốc, nhưng vừa châm xong lại dập tắt.

Thôi vậy, gặp lại cô khiến anh cảm thấy bứt rứt suốt mấy ngày, nhưng buổi chiều hôm nay, dù cô có không cam tâm tình nguyện thì cũng đã nằm dưới thân anh, thế là đủ rồi. Anh cũng chẳng có sở thích đi làm kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác.

Huống hồ… cũng không phải xinh đẹp gì cho cam.

Có lẽ, anh nên nghe theo lời Mạnh Trí, tìm một người đứng đắn để kết hôn. Hôm trước ăn cơm, ông còn nhắc đến một cô gái phù hợp.

Là con gái nhà ai nhỉ?

[Được.]

Một lúc sau Mạnh Dư Triều mới trả lời tin nhắn của Tần Hoan nhưng tin nhắn lại không gửi được.

Tần Hoan đã kéo anh vào danh sách đen. Anh nhìn màn hình, cười lạnh.

Tốt, rất tốt.

Trên mặt bàn bên cạnh giường có một tờ phiếu giao hàng chưa được mở.

Mạnh Trí vừa nghe Mạnh Dư Triều biểu lộ ý định muốn kết hôn, thì ngay ngày hôm sau ông đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Buổi xem mắt diễn ra trong một quán cà phê, đối diện anh là một cô gái trẻ.

“Chào em, tôi là Mạnh Dư Triều.”

“Phó Dung.”

Cô ta là người nhà họ Phó, cha cô ta có lẽ vẫn chưa về hưu. Trông cô cũng khá ưa nhìn, biết cách ăn mặc, rõ ràng hơn hẳn người nào đó.

Nghe nói hai người từng học cùng nhà trẻ, nhưng dường như chẳng ai còn nhớ về đối phương.

Phó Dung mỉm cười đầy quyến rũ nhìn anh, ánh mắt cũng có phần hứng thú: “Mạnh tổng, điều kiện gia đình nhà anh thế này, sao lại phải đi xem mắt?”

“Phó ŧıểυ thư cũng vậy thôi.” Mạnh Dư Triều cười nhạt.

Ai cũng hiểu rõ trong lòng, hôn nhân của bọn họ chưa bao giờ là chuyện của riêng hai người.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, và rõ ràng cả hai đều hài lòng với đối phương.

“Đổi chỗ khác chứ?”

“Được.”

Phó Dung nhỏ hơn Mạnh Dư Triều hai tuổi, năm ngoái vừa du học về, tốt nghiệp ngành Triết học tại Princeton.

Mạnh Dư Triều cúi đầu nhìn cánh tay cô đang chủ động khoác lấy tay mình. Anh khẽ nhíu mày, do dự mấy giây, cuối cùng anh vẫn nghiêng người tránh đi: “Tôi đi lấy xe.”

Mùi nước hoa có vẻ hơi nồng, còn không bằng mùi thuốc khử trùng.

Cuối tuần, Tần Hoan chỉ ru rú ở nhà.

Đến thứ Hai, cô vừa lái xe vào bệnh viện thì bị bảo vệ gọi lại.

“Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần! Cô có hai kiện hàng gửi đến này!”

Cô nhớ ra tuần trước mình có đặt mua một số thứ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm ơn rồi ném thẳng vào ghế sau xe.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc