Thâu Tóm Tình Yêu

Chương 10: Gia thế không nhỏ

Trước Sau

break
Mạnh Dư Triều không trả lời cô, anh chỉ đứng đó nhìn cô không nói gì.

“Tôi…” vừa mở miệng anh lại lập tức ngậm miệng lại.

Cô đã kết hôn hay chưa, chồng cô như thế nào anh không quan tâm. Anh chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, nếu cô không kết hôn, anh có cưới cô không?

Tần Hoan bị ánh mắt dò xét của anh làm cho lạnh người, cô muốn đứng dậy nhưng có lẽ vì ngồi xổm quá lâu nên đôi chân tê cứng khiến cô loạng choạng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Cô đã chuẩn bị tinh thần để đầu đập mạnh xuống sàn, nhưng không ngờ lại có một cánh tay vươn ra từ bên cạnh, ôm chặt lấy cô, kéo vào lồng ngực rắn chắc.

“Ngủ với tôi một lát.” Mạnh Dư Triều lên tiếng.

Từ nhỏ, anh đã quen làm kẻ càn quấy, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, chỉ riêng tình cảm với mẹ là một vết thương lớn đối với anh. Trương Chi tuy yêu thương anh, nhưng với bà, sự nghiệp học vấn của mình quan trọng hơn. Và rồi bà lựa chọn rời đi, cùng một gã giáo sư mọt sách.

Tần Hoan lại chính là con gái của gã mọt sách đó.

Lần đầu tiên gặp cô, cô bé lặng lẽ đứng ở cửa, đeo một chiếc cặp sách xám xịt, mặc bộ đồng phục học sinh đơn giản, tóc mái cắt ngang, cúi gằm mặt, một vẻ ngoài nhạt nhòa đến mức ném vào đám đông cũng chẳng ai nhận ra.

Hai người cùng chung sống dưới một mái nhà, cha mẹ họ thường xuyên đi vắng hàng tháng trời. Ban đầu, Mạnh Dư Triều không để mắt đến Tần Hoan, cho đến khi phát hiện ra ánh nhìn lén lút của cô dành cho mình.

Nói ra thì người chịu thiệt vẫn là anh. Tần Hoan không quá xinh đẹp, dáng người cũng chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà cuối cùng, mọi chuyện lại kết thúc trong sự hỗn loạn và tổn thương.

Mạnh Dư Triều ngủ rất say, nhưng Tần Hoan thì không.

Cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Nhân lúc anh ngủ, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy mình ra, xuống giường, miễn cưỡng nhặt lên chiếc qυầи ɭóŧ bẩn của mình rồi mặc vào.

Về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Khi mở ngăn kéo, quả nhiên thấy món quà mà Vu Tấn để lại, một sợi dây chuyền bạch kim tinh giản, giá trị ở mức cả hai có thể chấp nhận được.

Có một điều mà Mạnh Dư Triều nói không sai, Tần Hoan chưa bao giờ quá để tâm đến chuyện thể xác, nếu không, cô đã chẳng chọn Vu Tấn làm chồng.

Chỉ là… cô vô cảm mà thôi.

Ngoài Vu Tấn, chẳng ai nhớ đến sinh nhật của cô. Còn Mạnh Dư Triều, không biết anh nghe tin từ đâu. Nói là do dì Trương nói cho anh biết, chắc chỉ có Vu Tấn mới tin nổi.

Nếu đã vậy, thà rằng anh đừng đến còn hơn.

Tần Hoan thở dài, nhìn tình hình hiện tại, e rằng Mạnh Dư Triều cũng chẳng thiếu phụ nữ vây quanh. Biết đâu anh ta đã kết hôn rồi cũng nên.

Buổi tối, Vu Tấn gọi điện về. Vì đang ở chung phòng với cấp trên, anh không tiện gọi video, hai vợ chồng chỉ trò chuyện vài phút. Trước khi kết thúc cuộc gọi, Vu Tấn bỗng nhắc đến một chuyện:

“Cậu em kế của em, tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí đó, e rằng gia thế cũng không nhỏ.”

Chức vụ không quá nổi bật, nhưng lại nắm giữ thực quyền.

Tần Hoan hơi sững người, trả lời đơn giản: “Em cũng không thân thiết với cậu ta, nên chẳng rõ gia cảnh bên đó thế nào.”

Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc cha của Mạnh Dư Triều thường xuyên xuất hiện trên bản tin thời sự cũng đủ để hiểu.

Vu Tấn cười nhẹ: “Cũng đúng, nói là chị em nhưng có lẽ cũng khá xa lạ. Hôm nay cậu ta đến chúc mừng sinh nhật em, chắc là ý của dì Trương thôi. Bà ấy đối xử với em rất tốt.”

“Em nên đi ngủ sớm đi.”

“Ừm, anh cũng vậy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc