Thâu Tóm Tình Yêu

Chương 9: Trả lời điện thoại của chồng

Trước Sau

break
Dù cơ thể cô đã có phản ứng, nhưng Tần Hoan vẫn phải thừa nhận rằng dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Dư Triều khiến cô ấn tượng nhất trong vô số dươиɠ ѵậŧ mà cô từng thấy. Nó không chỉ dài mà còn có kích thước khủng bố, dường như so với mười năm trước, nó còn lớn hơn.

Tần Hoan đã lâu không ăn dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, nay lại thêm tư thế này vào quá sâu, khiến cô có chút đau.

Mạnh Dư Triều vỗ nhẹ vào mông cô: “Thả lỏng đi.”

Nghe vậy, cô lại càng căng thẳng hơn.

Anh cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp, hai chân cô hơi tách ra, âʍ ɦộ đáng thương đang cố nuốt dươиɠ ѵậŧ của anh, hình ảnh ấy khiến lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả.

Anh nhớ hồi nhỏ, cô rất sợ đau, mà cơ thể cô lại đặc biệt nhạy cảm. Mỗi lần quan hệ, cô đều phải mất vài ngày mới hồi phục.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó là do bản thân quá mạnh mẽ, mang theo chút tâm lý chiếm hữu nên hoàn toàn không biết tiết chế.

Lúc này, giọng nói của anh mới dịu đi đôi chút: “Chị, mở rộng chân ra thêm chút nữa.”

Lời nói đó chẳng có tác dụng gì với Tần Hoan.

“Muốn đỡ đau thì nghe lời đi.” Anh giữ chặt eo cô, chậm rãi di chuyển, vật tím đen khổng lồ từ từ ra vào âʍ đa͙σ của cô, mỗi lần anh đâm vào bụng cô căng tức như muốn vỡ ra vậy.

Dù không tình nguyện nhưng cô vẫn vô thức làm theo lời anh nói.

Cô vùi mặt vào gối của anh, hương thơm nam tính phảng phất quanh mũi, thoang thoảng chút xạ hương, khác hẳn mùi mồ hôi ngày trẻ – khi ấy, cơ thể anh mang theo hơi ấm dịu dàng của ánh mặt trời.

Cô khẽ run rẩy khi Mạnh Dư Triều đâm mạnh vào cô, giọng nói nghẹn lại: “Từ từ thôi… Mạnh Dư Triều…”

Cô đau đớn muốn chạy trốn, thứ bên trong âʍ ɦộ cô quá cứng, quá to mà động tác phía sau lại càng dữ dội. âʍ ɦộ cô tê liệt vì bị xâm nhập quá nhiều, quá nhanh.

Mạnh Dư Triều vẫn miệt mài ra vào không biết mệt mỏi, liên tục thúc vào nơi sâu nhất của cô.

Cuối cùng, Tần Hoan không thể gắng gượng nữa, toàn thân mềm nhũn, anh đành phải ôm eo cô. Từng giọt mồ hôi nhỏ li ti từ trên trán anh rơi xuống tấm lưng mịn màng của cô.

Anh cúi đầu nhìn xuống đường cong ở cổ cô, không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ vai cô, đột nhiên tiến quân thần tốc … rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Anh lại lần nữa xuất tinh vào bên trong cô.

Tần Hoan kiệt sức trượt khỏi tay anh nằm bất động một lúc lâu.

Khi cô lấy lại chút sức lực, liền cố gắng ngồi dậy.

Mạnh Dư Triều liền vòng tay qua người cô: “Ngủ một lát đi, chồng chị đâu có ở nhà.”

“Anh ấy sẽ gọi điện cho tôi.” Giọng cô nhỏ dần, ánh mắt lảng tránh, túi xách của cô vẫn để ở bên ngoài.

Anh hơi sững lại, rồi buông tay: “Vậy đi nghe máy đi.”

Cô đi ra ngoài phòng khách lấy túi xách đặt trên ghế sô pha, mở điện thoại lên thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ tất cả đều là của Vu Tấn. Khi cô gọi lại, anh đã ở sân bay cùng với lãnh đạo đơn vị.

“Tần Hoan, em về nhà chưa?”

“…Chưa.” Cô liếc nhìn phòng ngủ, không biết từ khi nào Mạnh Dư Triều đã bước ra, đứng ngay sau lưng cô. Cô có cảm giác bị nghẹn lại nơi cổ họng, cố gắng điều chỉnh giọng điệu: “Em đang đi dạo ở trung tâm thương mại, mua ít đồ.”

Mạnh Dư Triều đứng bên cạnh, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cô khẽ rùng mình, vừa nói chuyện điện thoại vừa mặc chiếc váy dài của mình vào nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng. Cô tránh ánh mắt anh, vội nói: “Không nói nữa, anh chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Ừ, anh sắp lên máy bay rồi.”

Cô cúp máy.

Ngước nhìn Mạnh Dư Triều, cô cất giọng mệt mỏi: “Như vậy là đủ rồi, phải không?”

Chưa đủ, ngay từ ngày gặp lại cô ở bệnh viện, khi thấy cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt và nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, anh đã muốn cô rồi. Hôm nay, cô còn để anh làʍ t̠ìиɦ đến mức gần như không thể đứng dậy nổi, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ.

Anh nhìn cô, mái tóc rối bời, vài giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi ấy.

Trong lòng vẫn có chút trống rỗng khó tả.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc