Editor: L’epsoir
*
Bởi vì hắn là một chủng tộc hỗn hợp, trên người Simon hiện ra khí chất hỗn độn mâu thuẫn.
Làn da của hắn giống như mật đương hòa tang, màu sắc đầy đủ và khỏe mạnh. Tuy nhiên, ngực bụng cùng với tay chân được phủ đầy vảy nhỏ, cho thấy hắn có đặc điểm của loài bò sát và động vật máu lạnh.
Winley biết, hắn có thể trực tiếp xé xác một con sư tử bằng móng vuốt sắc nhọn của mình. Nếu cạy miệng của hắn ra, có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh nổi bật khác thường—— có lẽ nên gọi chúng là nanh rắn. Bên trong cất giấu loại độc tố thần kinh nào đó, độc tính có lẽ đến từ huyết mạch của kỳ đà, một khi tiêm vào cơ thể con người, có thể tuyên bố đối thủ tử vong.
Trên thực tế, trước khi trở thành thị vệ bên cạnh Winley, Simon đã trải qua cuộc sống chém giết suốt ngày. Hắn bị giam cầm trong đấu trường dưới lòng đất ở thủ đô, đeo xiềng xích nặng nề và đánh bại các đối thủ được chỉ định hết lần này đến lần khác. Có đôi khi là dã thú đang phát cuồng, có đôi khi là đồng tộc, hoặc là chiến sĩ nhân loại khát máu. Vào cuối mỗi trận đấu, Simon sẽ làm cho sân đấu đẫm máu và ghê tởm, sau đó kéo lên tấm thân đầy những vết thương trở lại nhà tù của mình trong sự reo hò của khán giả.
Cuộc sống như vậy trôi qua ba mươi năm, hoặc là lâu hơn—— tuổi thọ thú nhân dài hơn, nhận về thời gian cũng rất mơ hồ. Một ngày nào đó, cuối cùng hắn không cần phải đi lên đấu trường nữa. Công tước Fährmann đã chọn thị vệ cho đứa con gái nhỏ vừa tròn năm tuổi của mình, nhìn trúng khả năng chiến đấu xuất sắc của hắn, vì vậy hắn đã đại phát từ bi mua hắn, ném vào phòng huấn luyện để cạnh tranh với hai mươi thanh niên khác.
Simon đã vượt qua tất cả các thử thách khó khăn, đạp lên đối thủ cạnh tranh dưới chân, từng bước giành chiến thắng nắm lấy cơ hội. Hắn mặc vào bộ đồng phục thị vệ tử tế, đi vào phủ công tước, lần đầu tiên nhìn thấy con gái của Công tước tinh xảo như búp bê sứ.
Trong khu vườn nhỏ đầy hoa hồng trắng, Simon quỳ xuống, tuyên thệ trung thành với Winley.
Hắn thậm chí còn không dám hôn lên mu bàn tay nàng.
Phảng phất như hôn môi là một hành động ô uế, mà răng độc và móng vuốt sắc bén của hắn, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ làm tổn thương chủ nhân quan trọng.
Nhiều năm trôi qua, Simon quỳ gối trước giường Winley, vẫn có vẻ thật cẩn thận như trước. Hắn đã cố gắng hết sức để thu nhỏ cơ thể của mình lại, ngay cả khi những nỗ lực như vậy vẫn là vô nghĩa. Xương cốt của thú nhân hỗn huyết cường tráng hơn người thường rất nhiều, rất nhiều năm trước hắn có thể một tay nâng Winley chạy khắp nơi, hiện tại Winley đã qua giai đoạn trưởng thành, cái đầu vừa đủ đến sườn ngực của hắn.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
Winley không muốn đứng dậy. Nàng miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ đầu, lười biếng hỏi, “Ai dạy ngươi tự tiện xông vào phòng nữ nhân?”
Simon rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp mà quái dị, giống như một đống kim loại vụn ma sát với sàn nhà.
“... Thần nghe nói người đã trở lại.”
Vậy nên hắn không chờ nổi tới gặp nàng.
Winley nhìn về phía Simon. Thị vệ bên cạnh nàng, tựa hồ luôn muốn lại gần nàng hơn, lại gần hơn một chút. Nàng không hiểu nguồn gốc của sự phụ thuộc, cũng không chắc chắn liệu hắn có thực sự trung thành hay không.
Dù sao hắn thật sự là quá trầm mặc, đôi mắt đỏ tươi lại chưa từng lộ ra tình cảm của nhân loại. Winley đôi khi có thể sinh ra ảo giác, như thể nàng không phải là chủ nhân, mà là một tài sản quan trọng trong lĩnh vực tư nhân của Simon.
Hắn ỷ lại vào nàng, nhớ mong nàng, không muốn chia sẻ với bất cứ ai, thậm chí còn từng nhe răng với bóng lưng của Laninchet.
“Được rồi, ngươi đã gặp ta rồi đấy.” Winley nhíu mày, nàng đổ mồ hôi, váy ngủ dính vào người rất không thoải mái. Giữa hai chân cũng dính dính, không biết sao lại thế này. “Đi ra ngoài trước đi, ta muốn tắm.”
Simon theo bản năng siết chặt ngón tay, nắm chặt khăn sạch thành một khối nhăn nhúm. Hắn kính cẩn cáo lui, lúc đứng dậy ánh mắt xẹt qua ngực Winley, hô hấp giống như bị lửa đốt, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng ùng ục yếu ớt.
Wenley đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải taffeta mỏng. Từ trước đến nay nàng luôn tuân theo yêu cầu của mẹ, sống rụt rè và cổ hủ, cho nên chiếc váy này vừa rộng vừa bình thường, dài đến mắt cá chân.
Nhưng tư thế nằm nghiêng làm cho cổ áo lộ ra khoảng trống, đến nỗi Simon có thể nhìn thấy núm vυ" đang ngoan ngoãn ngủ say bên trong.
Hắn mất nửa giây, mới xoay người, hàm răng bén nhọn trong khoang miệng hơi chấn động, khát vọng cắn vật nhỏ sinh đẹp đáng yêu, ngọt ngào như anh đào kia.
Loại du͙© vọиɠ ti tiện này len lỏi khắp tứ chi, lại bị hắn hung hăng áp chế xuống. Simon vội vàng rời khỏi phòng ngủ của thiếu nữ, đi xuyên qua hành lang trải thảm dài, chạy một mạch đến khu vườn không người, mới dám khom lưng ôm lấy cơ thể nóng rực, mắng mình một câu đê tiện.
“Xin thứ lỗi, xin tha thứ cho thần...”
Giọng hắn tẩm đầy thống khổ, đôi mắt đỏ tươi gần như chảy máu.
Xung quanh không có người hầu, thợ trồng hoa phụ trách cắt tỉa tường vi cũng không có ở đây. Tội lỗi của thú nhân hỗn huyết biến thành lời tự truy tố bí mật, tự truy tố riêng biến thành một ảo mộng phi thực tế.
Hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi khăn tay rách nát, trong cổ họng lăn qua nức nở thấp kém.