Thất Trinh

Chương 8: Người không được yêu thương

Trước Sau

break

 

Editor: L’epsoir

*

Winley dần dần khóc thành tiếng.

 

Lẽ ra nàng vốn không nên khóc, bởi vì khóc chính là dấu hiệu của sự yếu đuối. Đó là tiếng van xin thương xót và bất lực.

 

Nhưng thực chất, không ai quan tâm nàng có khóc hay không.

 

Cho dù nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, cổ họng sưng đau nấc lên, đầu lại căng ra hỗn độn, vẻ ngoài bừa bộn này của nàng cũng không thể giảm bớt hứng thú của Stlere.

 

Hắn thậm chí còn bắt đầu ác liệt đưa đẩy, lúc sâu lúc nông, cố ý va chạm thật mạnh khi nàng khóc thành tiếng, đâm nát thanh quản, biến thành tiếng rêи ɾỉ không thở nổi.

 

Cuộc gian dâm kéo dài khoảng một tiếng. Trong một thời gian dài, Stlere thỉnh thoảng cúi xuống, dùng răng cắn đầu vυ" sưng nhỏ của Winley, liên tục cọ xát. Thỉnh thoảng lại gặm cắn đôi tai ửng đỏ của nàng, cổ, giống như một con thú thật sự giao cấu với con cái.

 

Bộ quân phục phẳng phiu không có nhiệt độ gì, cúc áo màu vàng cứng rắn cọ sát vào đầu nhũ hoa đỏ anh đào mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Winley không ngừng ưỡn eo lên.

 

Hoa huyệt bị làm nhục một lúc lâu lộ ra thật đáng thương, cánh môi mềm mại bên trong tùy ý hé ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục trộn lẫn cùng chút chất lỏng trong suốt, nhớp nháp tràn ra. Một ít nhỏ xuống đất, một ít nhuộm ướt quần áo và thắt lưng của Stlere.

 

Hắn luôn ăn mặc gọn gàng, chỉ cởi ra cổ áo một hai nút, phần dưới cơ thể cũng không lộ ra bao nhiêu. Mà váy rách trên người Winley đã sớm bị kéo xuống, ném vào trong góc xó xỉnh nào đó.

 

Không biết trôi qua bao lâu, Stlere cuối cùng cũng tăng tốc độ, đâm cho Winley hư hư kêu thẳm thiết. gậy thịt gân xanh nảy lên vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rót vào thật sâu trong đường đi ấm áp.

 

“Ha...”

 

Stlere đè lên Winley, cằm đặt trên vai nàng, cười thỏa mãn với tù nhân bên trong.

 

Hắn rút gậy thịt ra, chất lỏng màu trắng theo đó chảy ra. Winley không còn chỗ chống đỡ, trong nháy mắt trượt xuống đất, hoa huyệt giữa hai chân lầy lội một mảnh, miệng huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng co rút lại.

 

“Không hổ là đóa hoa của Seagate.” Stlere sửa sang lại quần, vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra vầng trán và hàng lông mày anh tuấn. Hắn lười biếng nhìn Laninchet, không tiếc dùng ngôn ngữ tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, “Ta đã thay ngươi nếm qua hương vị rồi, hiện tại, có lẽ nên để cho nàng trần truồng đi ra ngoài dạo một vòng.”

 

Đồng tử của Winley giãn ra rồi co lại. Nàng im lặng co quắp chân tay, hàm răng cắn chặt thịt má.

 

Trong sự im lặng nghẹt thở, Laninchet mở miệng.

 

“Ngươi không cần phải khiêu khích ta.” Giọng điệu của hắn vô cảm, “Winley là con gái của Công tước Carter, là hoàng hậu tương lai. Nếu ngươi dám làm thế với nàng, chuyện hôm nay sẽ không còn là bí mật nữa, Stlere, ngươi có muốn tuyên chiến với toàn bộ Seagate không?”

 

Stlere cười: “Ta còn cho rằng ta đã tuyên chiến rồi chứ?”

 

“Ngươi chỉ là đang trút giận mà thôi.” Ánh mắt Laninchet thản nhiên liếc qua cơ thể đang cuộn tròn của Winley, “Ngươi đàm phán với ta thất bại, dù sao cũng phải lấy đi thứ gì đó để cho trận tập kích này không trở về tay không. Như ngươi muốn, ta sẽ nhớ rõ ngày hôm nay, sau này cũng sẽ trả lại ngươi gấp bội.”

 

Stlere buông tay, cười ác ý lại kiêu ngạo: “Tùy ngươi thôi, tuy rằng bên cạnh ta không có nữ nhân, nhưng trái lại cung điện của ta có rất nhiều kỹ nữ. Họ sẽ rất vui lòng bồi thường cho ngươi.”

 

Hắn cố tình xuyên tạc ý của Laninchet.

 

Laninchet không nói chuyện nữa, khuôn mặt yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

 

“Được rồi, các ngươi có mười lăm phút thu dọn. Chuyện hôm nay chính xác sẽ trở thành bí mật, điều kiện tiên quyết là thê tử nhỏ bé của ngươi không đi nói lung tung.” Stlere lấy ra một thứ nhỏ lấp lánh từ trong túi quần, khom lưng bắt lấy một chân của Winley, nhanh chóng nhét nó vào huyệt thịt. Hắn khẽ vỗ vỗ khuôn mặt ướt đẫm của nàng, “ŧıểυ thư Winley, ngươi có thể đi giải cứu vị hôn phu của ngươi được rồi đấy.”

 

Winley mở to đôi mắt mờ sương, nhìn dã thú thỏa mãn rời khỏi phòng.

 

Nàng đã thử rất nhiều lần, mới miễn cưỡng đứng dậy được, cất bước hai chân run rẩy, đẩy cánh cửa kính nhỏ ở góc phòng thẩm vấn. Nó hoàn toàn không khóa, đẩy tới là được.

 

Chiếc ghế sắt dành cho tù nhân được đặt giữa khoảng đất trống. Tổng cộng cách năm sáu bước, Winley lại đi lại vừa thống khổ vừa khó chịu, nàng nhớ tới chuyện cổ tích nàng tiêng tiên cá mà nàng đã đọc khi còn nhỏ, ŧıểυ công chúa không được yêu thương đã nhẫn nhịn chịu đau đớn đao bị dao cắt để tiến tới gần người mình yêu. Khi đó nàng ôm hầu gái khóc, nói nàng tiên cá thật đáng thương, không chiếm được tình yêu của hoàng tử.

 

Bây giờ nàng không khá khẩm hơn bao nhiêu so với nàng tiên cá.

 

Winley đi đến trước mặt Laninchet, chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất. Đầu gối bị va đau đớn.

 

“Ta... Ta giúp chàng cởi trói...”

 

Cả hai tay của Laninchet đều bị còng sắt xích vào tay vịn ghế. Winley sờ soạng hồi lâu, chỉ tìm được hai lỗ khóa, nhưng nàng không có chìa khóa. Trong quá trình di chuyển, núm vυ" sưng lên trầy da cọ tới cọ lui vào chân của đối phương.

 

Cảm giác ấm áp và mềm mại chỉ thoáng qua.

 

Laninchet dùng sức giữ tay vịn, móng tay phiếm màu xanh trắng. Hắn nhìn nữ nhân trần trụi quỳ gối trước mặt, một mùi quen thuộc nào đó lan tỏa trong không khí.

 

——Đó là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Stlere.

 

Kẻ thù không đội trời chung của hắn, thái tử của nước láng giềng Seragon, được dân chúng tôn sùng là kẻ điên hùng sư của đế quốc—— đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bẩn thỉu vào cơ thể của Winley, đắc ý tuyên bố chiến thắng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc