Editor: L’epsoir
*
Winley nhận thấy phản ứng của hắn.
Rõ ràng đầu óc hỗn loạn một mảnh, cơ thể không chỗ nào không đau, nhưng nàng vẫn liếc mắt nhìn thấy móng tay trắng bệch của Laninchet.
Suy nghĩ của nàng đông cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó nàng ý thức được, vừa rồi Stlere đã nhét thứ gì đó vào cơ thể mình.
Bàn tay của Winley hơi run rẩy.
Nàng vươn về phía miệng hoa của mình, hai ngón tay mò mẫm tìm được lối vào ướt dính, cắn răng từ từ rãi cắm vào. Thứ đó bị nhét sâu đến nỗi nàng phải dang rộng hai chân ra để ngón tay tiếp tục đưa vào thăm dò bên trong.
Cùng với động tác của nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong đường đi chảy ra ngoài, một vũng nhỏ vết ướt nhanh chóng đọng lại trên mặt đất.
Đợi đến khi Winley kẹp được chiếc chìa khóa nhỏ cứng, trán nàng đã túa ra mồ hôi mới. Hơi nóng đáng xấu hổ bao trùm lên mặt, mạch máu bên cổ đột nhiên nhảy dựng lên.
Chiếc chìa khóa lấy ra chỉ dài bằng một đốt ngón tay. Bề mặt kim loại màu bạc sậm, dính chất lỏng cơ thể sền sệt.
Winley không muốn nghĩ tới chất lỏng này là gì.
Nàng nắm chặt chiếc chìa khóa trơn trượt, mở khóa cho Laninchet. Lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ, nhưng khi nàng đút vào lỗ khóa bên phải, ngón tay cái vô tình chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Những từ ngữ lạ lại xuất hiện từ khoảng không.
【Laninchet là hoàng tử đệ nhất của Seagate, có tài trị quốc cực kỳ ưu tú. Hắn có bản chất lạnh lùng, thiếu tình cảm, có thói sạch sẽ nghiêm trọng. 】
【Trước khi gặp Eve, hắn luôn hoàn thành chức trách của mình, không bao giờ từ bỏ vị hôn thê bị mất trinh. Nhưng rồi hắn gặp Eve, sau nhiều lần tiếp xúc tốt đẹp, cuối cùng hắn nhận ra rằng hôn nhân không đại diện cho tình yêu.】
“Sao vậy?”
Giọng Laninchet vang lên.
Winley phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng của hắn vài giây, rũ mi mắt xuống không nói gì. Ngón tay cứng ngắc đè chìa khóa, dùng sức xoay, mở còng sắt ra.
Laninchet xoa xoa cổ tay bầm tím, đứng dậy. Hắn nhìn về phía Winley vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất, nhíu mày lại khó phát hiện, sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên vai trần trụi của nàng.
Đây không phải là một sự quan tâm. Đó chỉ là phép lịch sự thuần túy mà thôi.
Winley túm cổ áo, nghiêng nghiêng người đứng vững cơ thể. Dáng người Laninchet cao ngất, đồ của hắn quấn trên người nàng, vừa vặn che đi bắp đùi đỏ bừng.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng thẩm vấn là một lối đi dài và hẹp. Tối đen, hơn nữa còn hẹp, mỗi bước đi sẽ đập vào các bậc thang. Winley không còn cách nào khác, chỉ có thể vươn ngón tay, kéo vạt áo sơ mi của vị hôn phu.
Cơ thể Laninchet dừng lại, lập tức thả chậm bước chân.
Gần lối ra hành lang, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng. Có hai bộ quần áo trên sàn, cho nam và nữ. Laninchet trông rất không muốn chạm vào, nhưng để trông tươm tất và bình thường, hắn vẫn cầm lấy quần áo thay thế.
Winley thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cố nén cơn đau của chất liệu vải ma sát da thịt, mò mẫm mặc cho mình chiếc váy dài. Đây là một chiếc váy bó sát màu hồng phấn, phần hở ngực cực kỳ khoa trương, eo, hông và làn váy lại may vô số hoa tường vi.
Sau khi Winley mặc xong, toàn bộ thắt lưng chặt đến mức không thể thở được, bộ ngực nhỏ nhắn bị ép ra khỏi rãnh sâu.
Nàng không rảnh lo quan sát Laninchet, đưa tay chải tóc dài rối bù. Bởi vì không tìm thấy bất cứ thứ gì như dây buộc tóc, chỉ có thể tạm thời sử dụng vòng cổ, buộc cho mình thành một bím tóc.
Trong quá trình ăn mặc ngắn ngủi và vội vàng này, vị hôn phu của nàng đứng thẳng im lặng, cuối cùng hỏi: “Được chưa?”
Có lẽ hắn không có ý phiền chán.
Nhưng câu hỏi ngắn gọn này, giống như là một lời thúc giục có chừng mực và lịch sự.
Winley không biết trên mặt mình đang mang biểu cảm gì. Nàng nên làm như thường lệ, yên tĩnh mỉm cười rụt rè. Hoạn nạn đã chấm dứt, cơ thể vẫn hoạt động bình thường, cho dù không có ý chí của chủ nhân, cũng có thể đưa ra phản ứng hoàn mỹ.
Nửa phút sau, họ trở lại mặt đất.
Đây là những tàn tích cằn cỗi gần biên giới. Xa xa có thể nhìn thấy những ngọn đồi thoai thoải pháo đài Ontario màu đen giống như một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua bầu trời.
Trước ngày hôm qua, Laninchet đã đến biên giới để kiểm tra, đã đi xa hơn một chút. Sau đó, hắn bất ngờ bị tấn công bởi Stlere, tất cả các đội thị vệ đã bị tiêu diệt. Winley, với tư cách là một người đi cùng, đã bị bắt làm tù binh như một lẽ đương nhiên.
Nàng đã học nghi thức hoàng gia và các lớp học cô dâu trước thời hạn. Biết rằng hoàng hậu phải phục vụ đất nước, phải hy sinh khi cần thiết.
Nhưng nàng có thực sự phải chấp nhận sự hy sinh này không?
Winley rơi vào tình trạng vô cùng mơ màng.
Mặt trời lặn phía xa như lòng đỏ trứng dần dần tan chảy, đổ xuống những ngọn núi phủ tuyết xanh. Đội kỵ binh của Seagate đang lang thang trong vùng hoang dã để tìm kiếm vị hoàng tử và vị hôn thê mất tích.
Chẳng bao lâu, họ tìm thấy cặp nam nữ ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ này.
Laninchet sẽ bịa ra một tình tiết đủ hợp lý để che giấu những gì đã xảy ra trong phòng thẩm vấn. Không ai biết Winley đã trải qua chuyện gì, những gì họ nhìn thấy luôn là một đóa hoa dịu dàng và mỹ lệ của Seagate.
Mặc dù dưới váy nàng không có một sợi chỉ nào, nhưng âʍ ɦộ bị tàn phá của nàng vẫn đỏ bừng sưng đau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp vẫn chảy dài xuống chân.