Editor: L'espoir
*
Trên đường trở về thủ đô, Winley và Laninchet ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Từ đầu đến cuối bọn họ luôn trầm mặc, không ai có ý định mở miệng nói chuyện.
Laninchet đang đọc một cuốn sách.
Một cuốn sách nghiên cứu lý thuyết về cơ giới hóa ma thuật, nội dung tối nghĩa trừu tượng, hầu hết các văn bản thuộc về tưởng tượng phi thực tế.
Trong thơ ca và huyền thoại, phép thuật có năng lượng khủng khiếp.
Nhưng phép thuật trong thực tế chỉ có thể đóng một vai trò trong điều trị và tăng hiệu quả, nó thường được gắn liền với y học.
Quốc gia vẫn cần có quân đội thực lực hùng hậu, phải có quý tộc giỏi dẫn binh tác chiến, cùng với vô số binh lính thú nhân giá rẻ.
Trên chiến trường, ma pháp sư luôn là người đứng ở phía sau cùng, bọn họ quơ quyền trượng và sách vở, dùng câu thần chú dài dòng để kích phát toàn bộn sức mạnh trong cơ thể binh lính.
Chờ thời điểm nghỉ ngơi, lại lấy ra thuốc, lần lượt chữa trị cho từng người bị thương nặng.
Nghĩ tới đây, Laninchet ngẩng đầu liếc nhìn Winley.
Hắn nhớ rõ, nàng cũng là học viên của Học viện Ma pháp Gerta. Học các môn học ma thuật trắng và kinh tế.
Winley sẽ không bao giờ có cơ hội ra chiến trường.
Giống như mọi phụ nữ trong gia đình Carter, ŧıểυ thư Winley có vẻ ngoài ngoan dịu và xinh đẹp, phong thái của nàng luôn là tao nhã, đúng đắn, khiến người ta không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Giống như giờ phút này nàng đang ngồi trong xe, sống lưng thẳng tắp, hai tay xếp chồng trên đùi, không vì đường xá xóc nảy mà kêu khổ buông lỏng chút nào.
Một nữ nhân như vậy, là đối tượng thích hợp nhất để kết hôn với hoàng thất.
Huống chi, người cha Công tước Fährmann của nàng là bộ trưởng tài chính của Seagate, nắm giữ rất nhiều mạng lưới giao thiệp và quyền thế.
Laninchet xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Trong những ngày này, hắn đã thuyết phục bản thân hãy quên đi những gì đã xảy ra trong phòng thẩm vấn dưới lòng đất.
Hắn là một hoàng tử lớn lên theo sự giáo dục nghiêm khắc của hoàng gia, luôn có thể giữ bình tĩnh, phân tích những ưu và khuyết điểm, không để cho mình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Nhưng cảnh tượng Stlere cưỡng hiếp Winley, vẫn còn đọng trong tâm trí không thể xóa nhòa được.
Laninchet nhớ rõ người đàn ông tóc vàng ấy đứng thẳng lưng như thế nào, cắm dưỡng vật to lớn vào cơ thể vị hôn thê, khiến nàng run rẩy không thôi.
Cũng nhớ rõ tiếng phụt phát ra khi gậy thịt cắm vào, cùng với tiếng thở dốc xen lẫn tiếng khóc lóc của nam nữ.
Trốn tránh là hành vi hèn nhát, cho nên toàn bộ quá trình hắn không nhắm mắt, cảm thụ được sự sỉ nhục từ Stlere.
Do sở thích sạch sẽ nghiêm trọng, cùng với cảm giác tức giận khi bị phản công sau đó, Laninchet đã nôn mửa sau khi trở về Ontario.
Sau khi nôn xong, hắn tắm rửa sạch sẽ, hắn vẫn là đệ nhất hoàng tử của Seagate.
Đó là Laninchet Leonard kiềm chế và lý trí.
Hắn chậm rãi thở hắt ra, hai tay đeo găng tay trắng đan đan vhéo nhau, bày ra tư thế đàm phán.
“ŧıểυ thư Carter.”
Hắn gọi dòng họ của gia tộc Winley.
“Sự tình đã qua rồi, ta dùng danh dự hoàng thất bảo đảm với nàng, chuyện trong phòng thẩm vấn sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.”
Giọng điệu của Laninchet rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại mang theo xa cách.
“Cho dù nàng mất đi trinh tiết, hôn ước giữa chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Sau một tháng khi nàng tốt nghiệp Học viện Gerta, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”
Hắn chăm chú nhìn Winley ngồi đối diện, đôi mắt đen nhánh hiện ra màu sắc lạnh như băng.
“ŧıểυ thư Carter có hiểu ý ta chứ?”
Winley cong môi: “Hiểu.”
Nàng quá hiểu.
Laninchet cảm thấy biểu cảm của Winley có chút cổ quái.
Hắn đã cố gắng phớt lờ cảm giác khác thường trong lòng, tiếp tục nói:
“Ta nên nói rõ ràng hơn. ŧıểυ thư Carter, ý ta là, xin nàng đừng biểu hiện thương tâm khổ sở trước mặt mọi người, sẽ gây ra sự nghi ngờ. Nàng vẫn có thể là thê tử của ta như trước, không có gì phải buồn.”
Thật là một tuyên bố ngạo mạn.
Khóe miệng Winley mỉm cười, làm như mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đúng vậy, thiếp không có gì phải thương tâm.”
Laninchet vẫn cảm thấy có gì có chỗ nào đó không đúng.
Tầm mắt hắn di chuyển xuống, thấy trước ngực nàng trống rỗng không hề có đồ trang sức.
Sợi dây chuyền bạc đeo kim cương đen, không biết đã biến mất từ khi nào.
“Nàng...”
Lời vừa mới bắt đầu, xe ngựa xóc nảy, Laninchet cũng mất đi ý muốn hỏi thăm.
Hắn tiếp tục lật xem sách vở khô khan, trong lúc lật trang giấy phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Ánh mặt trời rực rỡ chui vào trong xe, chiếu lên người hắn, lại không tài nào hòa tan khuôn mặt lãnh đạm lạnh nhạt của hắn.
Phải mất mười ngày để trở về thủ đô từ Ontario.
Đây là hiệu quả sau khi ma pháp sư đi theo sử dụng cuộn tăng tốc độ trên ngựa.
Khi đến thủ đô, họ phải đối mặt với những cuộc trao đổi và lời chào hỏi dài và nhàm chán.
Winley không thể không lấy lại tinh thần, trước tiên ở trong cung điện uống trà chiều cùng hoàng hậu, cùng với các quý phu nhân tán gẫu chuyện thú vị trên đường đi, sau đó trở về phủ đệ nhà mình, nghe nhận lời răn dạy và hỏi thăm của mẹ.
Thật vất vả ứng phó xong tất cả mọi người, nàng vội vàng tắm rửa, lăn trên chiếc giường mềm mại ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Winley bàng hoàng trở lại phòng thẩm vấn u ám dưới lòng đất.
Nàng bị Stlere nắm eo, nhún nhảy lên xuống, hai bầu vυ" trắng như tuyết lay động lung tung lộn xộn.
Gậy thịt vừa đáng sợ vừa dữ tợn dập tới dập lui dưới thân, khuấy ra chất lỏng trắng đục nhuộm ướt bắp đùi.
Đau quá.
Bụng thật trướng.
Trong lúc trướng đau lại xen lẫn một tia tê dại kỳ dị, khiến nàng không khỏi rêи ɾỉ khóc kêu.
“Đừng mà...”
Trong sự hỗn độn, dường như có ai đó đang lau mặt cho nàng. Động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, mang theo ý tứ trấn an.
Winley khụt khịt miễn cưỡng mở mí mắt ra, nhìn thấy có một người đàn ông cường tráng đang quỳ trước giường.
Hắn không mặc quần áo thị vệ, chỉ mặc áo sơ mi, cổ áo kéo ra mấy cái cúc áo, lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc bên trong, cùng với vảy màu xanh nhạt.
Cổ của hắn cũng phủ rất nhiều vảy xanh vụn.
Nhưng trên mặt rất sạch sẽ, hầu như không có đặc điểm đặc trưng thuộc về mình, đường nét sâu cứng rắn, hau mắt hẹp dài, duy chỉ có đồng tử là đỏ như máu tươi.
Winley nhận ra người này.
Cũng không nên xưng là người.
Simon là một con lai con lai giữa sói tuyết, rắn và người, nghe nói còn pha trộn một chút huyết thống của kỳ đà.
Hắn là thị vệ bên cạnh nàng, bởi vì Laninchet không thích thú nhân, cho nên hắn không thể đi cùng xuất hành.
Trên thực tế, năng lực của Simon vượt xa trình độ thị vệ bình thường, nếu có hắn ở đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Winley xuất thần trong chốc lát, quay đầu tránh động tác trên tay Simon.
“Đừng chạm vào ta.”
Simon đang nắm khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng. Nghe vậy, hắn như ngạt thở, có chút luống cuống rụt tay phải về, ngón tay sắc nhọn phủ đầy vảy xanh suýt gần như xé toạc khăn thành từng mảnh.