Cái ôm của hắn thật mạnh mẽ, bàn tay to dịu dàng, tuy rằng thân thể không có độ ấm nhưng lại cho y đầy cảm giác an toàn, Sở Kiến Mặc dựa vào lòng hắn, mí mắt y càng ngày càng nặng trĩu, gần như sắp ngủ thì y lại ép mình sốc lại tinh thần. Bây giờ thân thể không nhúc nhích nổi nhưng tốt hơn hết vẫn phải hiểu rõ mọi chuyện trước đã, vì thế y hỏi bằng giọng khàn khàn: “Ngươi có biết mình vẫn chưa chết không?”
Lâu Trường Sinh vẫn vỗ lưng y đều đều, không thay đổi chút nào: “Ừm, biết.”
Sở Kiến Mặc sửng sốt, y không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy, y chợt tỉnh táo lại muốn chống tay ngồi dậy nhưng không có sức, chỉ đành nghển cổ lên, cố gắng tìm kiếm gương mặt hắn trong bóng đêm: “Vậy tại sao ngươi…”
Không nói cho ta biết sớm?
Chỉ được một nửa thì Sở Kiến Mặc im bặt, y phát hiện mình lại hỏi một câu ngu ngốc nữa rồi, trước tối nay Lâu Trường Sinh không thể nói chuyện thì làm sao có thể nói cho y biết được.
Y nằm xuống, suy nghĩ của y dần dần rõ ràng, bây giờ ngẫm lại đêm qua y tới bên cạnh quan tài gỗ vì hai mục đích, thứ nhất là muốn xác nhận danh tính của hắn, thứ hai là muốn nhìn di thể của hắn.
Tạm dừng một giây, y đổi câu hỏi khác: “Nghe nhị thiếu gia nói trước đây từng tìm người hồi sinh ngươi nhưng thất bại, ngươi có biết chuyện cụ thể ra sao không?”
Tuy rằng y đã gả tới Lâu gia rồi nhưng thái độ của Lâu gia khiến y khó mà coi bản thân là một thành viên của nhà này, chuyện xưng hô sửa mãi vẫn không được.
Lâu Trường Sinh hiểu được tâm tư của y nhưng hắn cũng không thèm để ý, hắn ôm siết lấy y, nhíu mày nói: “Ta không nhớ rõ, ta chỉ có thể lờ mờ nhận thấy những chuyện ta đã trải qua, hình như là bị nhốt ở đâu đó nhưng mà ta nghĩ mãi không ra, ký ức trở nên rõ ràng là bắt đầu từ hôm qua theo bài vị đi Sở gia rước dâu.”
Sở Kiến Mặc rũ mắt, chau mày, y cố gắng tìm tòi ký ức hồi còn nhỏ, xem xem có thể giải thích hiện tượng này không.
Nhưng thật đáng tiếc, lúc ấy y còn quá nhỏ nên có rất nhiều chuyện y chú ý không đến, hơn nữa từ đầu tới cuối sinh hồn của phụ thân chưa từng xuất hiện lần nào, cho nên đa͙σ trưởng cũng không đề cập tới tình huống sinh hồn sẽ gặp phải.
Không nghĩ ra được, y chỉ có thể suy đoán, “Có thể là do hồn phách của ngươi bị nhốt lại nên trong phủ làm phép mới thất bại? Hay là pháp sư kia không đủ thực lực thật?”
Lâu Trường Sinh không có ký ức trước đó, cũng không biết phép thuật hồi sinh nên không cách nào giải đáp, hắn cầm một cái gì đó nhét vào tay y, giọng hắn mờ mịt như bay đến từ một nơi rất xa: “Đây là cái gì? Ta cảm thấy ta có thể khôi phục ý thức là vì nó. Hôm qua lúc xuất phát theo đội ngũ đón dâu, ta vẫn luôn mơ mơ màng màng bám theo đội ngũ, mãi đến khi em lên kiệu hoa thì đầu óc của ta mới dần tỉnh táo, ý thức cũng càng ngày càng rõ ràng.”
Đó là một cái hộp nhỏ hình vuông, cảm giác cực kỳ quen thuộc, Sở Kiến Mặc sờ một cái là biết đây là cái gì, trước khi bị ôm ra khỏi linh đường hắn đã bảo y dừng lại, lấy cái hộp này về.
Bị dời lực chú ý, y bèn không phí tâm phí sức suy nghĩ một vấn đề không thể giải đáp nữa, nhớ tới chuyện xảy ra trong kiệu hoa ngày hôm qua, y tức giận lườm về hướng phát ra âm thanh, nói: “Ta lấy đồ giúp ngươi, chuyện đầu tiên ngươi làm sau khi tỉnh lại không phải là cảm ơn mà là bắt nạt ta, tên xấu xa lấy oán báo ơn.”