Dược hiệu của xuân dược quá mức mãnh liệt, lại bị làm hơn nửa đêm nên bây giờ tay chân Sở Kiến Mặc vẫn còn bủn rủn, y không nhận ra được sự khác thường nhỏ bé này, trời sắp sáng rồi, thời gian không còn nhiều nữa nên y không tiếp tục xoáy sâu vào chuyện tình cảm, chỉ trách móc một câu rồi lại nói tiếp: “Ngươi nghe qua chuyện của cha ta rồi phải không?”
Lâu Trường Sinh biết đây vết sẹo khó khép lại của y, hắn nhẹ nhàng vuốt gáy y rồi đáp: “Ừm, cho nên ta mới dẫn dắt em đi xem di thể của ta.”
Quả nhiên, Sở Kiến Mặc nói: “Bên trong cái hộp này là bùa chú vị đa͙σ trưởng kia đã cho phụ thân ta dùng năm đó, có thể làm cho sinh hồn sống lại, qua ngần ấy năm nên phong ấn đã cũ và yếu đi, vậy nên sức mạnh của mấy lá bùa mới tràn ra, ngươi có thể khôi phục ý thức cũng là bình thường.”
Mặc dù Lâu Trường Sinh đã lờ mờ đoán được, nhưng nghe y xác nhận vẫn không khỏi giật mình: “Em mang nó tới đây, là vì…”
Hắn không nói được mấy chữ cuối cùng.
Sở Kiến Mặc lại vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, là để hồi sinh ngươi, tiếc là hôm nay bị Lâu nhị thiếu gia phá rối nên lỡ thời gian rồi.”
Lâu Trường Sinh không quá để ý chuyện này, hắn nắm chặt tay y: “Như vậy thì đây coi như là di vật của phụ thân em đúng không, em không cần lãng phí nó vì ta, chỉ cần tìm một đa͙σ trưởng…”
Sở Kiến Mặc cắt lời hắn: “Thời gian rất gấp, chưa nói đến chuyện có tìm được cao nhân hay không, nếu làm thế thì chắc chắn sẽ quấy nhiễu lão phu nhân, đại hỉ đại bi hao tổn tinh thần, bà đã thất vọng một lần, ngươi nhẫn tâm khiến chịu thêm một lần nữa sao?”
Lâu Trường Sinh im lặng.
Sở Kiến Mặc an ủi hắn: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, nếu bùa có thể cứu mạng ngươi thì nó có ý nghĩa hơn để làm kỷ vật của ta nhiều.”
Lâu Trường Sinh không từ chối nữa, cánh tay siết chặt, hắn ôm y chặt hơn.
Cả hai ôm nhau thắm thiết trong chốc lát, Sở Kiến Mặc không nhịn được phá vỡ im lặng, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao ngươi lại muốn nhét ngọc trai vào trong thân thể ta!”
Lâu Trường Sinh nghe vậy, hắn đưa tay xoa bụng nhỏ hơi gồ lên của y, giọng hắn hoang mang: “Không biết, chỉ là ta muốn làm như vậy thôi.”
Bàn tay to của hắn đặt lên bụng, xoa vuốt dịu dàng làm dịu cơn khó chịu, Sở Kiến Mặc thoải mái giãn mày, bỗng nhiên y nhớ tới một câu chuyện trước kia y từng nghe, nghe nói ma quỷ đôi khi giống như động vật, sẽ dựa vào bản năng làm ra một chút chuyện có lợi cho bản thân.
Chẳng lẽ ngọc trai này có lợi gì đối với hắn?
Nghĩ vậy, cuối cùng Sở Kiến Mặc vẫn không lấy ngọc trai ra.