Dưới sự tấn công vừa nhanh vừa mạnh của Lâu Trường Sinh, tiếng rên của Sở Kiến Mặc càng lúc càng to, y gồng cứng người, sau một cú giã mạnh vào hoa tâm người y chợt run lên bần bật rồi đạt đến cao trào.
ŧıểυ huyệt chặt khít như một cái động tiêu hồn làm người ta hồn xiêu phách lạc, Lâu Trường Sinh bị nó mυ"ŧ chặt, hắn ȶᏂασ nhanh hơn, mạnh hơn, không thu lực lại nữa.
Lâu Trường Sinh vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau cao trào thì Sở Kiến Mặc lại nhíu mày, thở gấp giục hắn: "Ưm ngứa quá... Ta còn muốn nữa..."
Hiển nhiên tác dụng của xuân dược vẫn còn.
Lăn lộn tới hơn nửa đêm, lại bắn rất nhiều lần, xuân dược trong cơ thể Sở Kiến Mặc rốt cuộc cũng tan hết.
Liên tục cao trào tiêu hao hết toàn bộ thể lực, y mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay lên, chỉ có thể xụi lơ nằm trên giường, ngực không ngừng phập phồng, chậm rãi bình phục từ dư âm trong thân thể.
Lâu Trường Sinh nâng tay vén sợi sóc trên trán y ra sau tai, nhẹ nhàng xoa đầu rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh y, kéo y vào lòng mình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của y.