Sau cơn cực khoái người y run bần bật, hai tay buông thõng, thở hổn hển, mềm nhũn nằm trong vòng ôm rộng lớn.
Lâu Trường Sinh hít một hơi sâu, hắn nghiến chặt răng dừng lại rồi quay qua hôn lên gương mặt đầy mồ hôi của y, hắn nâng mông y lên rồi ôm y đi vào thư phòng.
Lâu Trường Sinh ôm y đi đến cái giường lớn phía sau kệ sách rồi nhanh chóng cởi quần áo của y ra, hắn để y nằm ngửa trên giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của y hắn không vội làm tiếp mà vừa vuốt tóc an ủi y vừa cúi xuống hôn lên trán, mũi, môi y: "Xin lỗi em, ta làm vội quá."
Lồng ngực hai người áp sát vào nhau, lúc hắn nói chuyện lồng ngực rắn chắc của hắn cũng rung lên, nó khiến cho người ta có cảm giác an tâm.
Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, Sở Kiến Mặc giãn mày ra, đột nhiên y thấy nhờ vả làm nũng với người khác cũng chẳng đáng sợ đến thế, y cắn môi, khẽ nói: "Ngươi không cần phải xin lỗi, ta rất thích..."
Lâu Trường Sinh không ngờ y sẽ đáp lại mình, hắn sững người ngẩng đầu lên, là sinh hồn nên bóng tối xung quanh không che được tầm nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ gò má đỏ bừng và đôi mắt rũ xuống vì e thẹn.
Lâu Trường Sinh chưa kịp phản ứng gì thì Sở Kiến Mặc lại nói tiếp: "Với lại, ngươi có thể chuyển động được không... Bên dưới ngứa lắm, ta còn muốn nữa..."
Cảm giác thỏa mãn trong lòng ùa lên như muốn trào ra khỏi họng, Lâu Trường Sinh biết y khó khăn thế nào mới tự dỡ bỏ được phòng tuyến tâm lý của mình, hắn mím chặt môi rồi lại không biết phải nói gì, chỉ dịu dàng đáp: "Được."
Quy đầu to tròn xông thẳng vào hoa tâm non mềm, cảm giác tê dại sung sướиɠ từ bụng dưới tràn ra khắp cơ thể, người Sở Kiến Mặc run lên, hai chân siết chặt vòng eo săn chắc của hắn hơn.
Lâu Trường Sinh giã mạnh vào hoa tâm của y vài cái như khen y rồi mới giảm bớt lực, mỗi khi ra vào hắn sẽ thay đổi các góc độ khác nhau, cọ xát vách hang nhạy cảm.