Lâu Trường Sinh bất động không phải vì muốn tra tấn y, thấy y khó chịu hắn vuốt mông y an ủi, hắn ghé sát tai y rồi mυ"ŧ nhẹ vành tai nhạy cảm: "Khó chịu lắm hả? Em muốn ta làm gì? Nói ra đi, ta sẽ thỏa mãn mong muốn của em."
Tuy loại xuân dược này sẽ làm người ta hứng tình, trở nên da^ʍ đãиɠ đói khát nhưng sẽ không làm người trúng thuốc mất hết ý thức, vậy nên Sở Kiến Mặc vẫn còn khá tỉnh táo, nghe vậy vai y run lên nhưng không nói gì.
Y đang sợ, sợ mình sẽ thất vọng.
Lâu Trường Sinh hiểu sự sợ hãi của y, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt y, khẽ khàng vuốt ve tấm lưng mịn màng, giọng hắn vừa dịu dàng vừa kiên định, tràn đầy cảm giác đáng tin: "Đừng sợ, chỉ cần em nói thì chắc chắn ta sẽ thực hiện mong muốn của em."
Mở miệng cầu xin người khác thì dễ nhưng một khi quen ỷ lại vào người khác thì sau này y phải làm sao.
Thấy Sở Kiến Mặc nhíu mày khó xử, Lâu Trường Sinh chợt cảm thấy hắn hơi quá đáng, sao phải vội vã thế làm gì, hắn biết phòng tuyến tâm lý đã hình thành trong thời gian dài rất khó đánh vỡ trong một sớm một chiều.
Lần này trúng ngay hồng tâm, chỗ ngứa nhất bị cọ mạnh làm dịu cảm giác trống rỗng trong y, ở đó dâng lên một cảm giác thỏa mãn lớn lao, người Sở Kiến Mặc run lên phát ra tiếng rêи ɾỉ ngân vang đầy thỏa mãn.
"A... Không... Ta không được rồi..." Vì bị bỏ thuốc nên Sở Kiến Mặc đã cực kỳ nhạy cảm mà còn bị ȶᏂασ dữ dội như thế nên chẳng bao lâu sau y chợt cong lưng lên, mu bàn chân gồng cứng, bên trong co bóp kịch liệt rồi phun dâm thủy xối xả.