Trước đây hắn còn tưởng y ngại mất mặt, cho nên y không muốn, hiện tại xem ra, y căn bản là không thể nào.
Tuy không phải rất quen thuộc, nhưng bởi vì thật lâu trước kia hắn đã từng cứu Sở Kiến Mặc một lần, cho nên cũng mơ hồ hỏi thăm qua một chút chuyện của y, sau đó hai người cũng không có gặp lại, theo thời gian trôi đi, cũng chậm rãi phai nhạt.
Hiện giờ hồi tưởng lại, từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh này, không ai quan tâm yêu thương, hẳn là y sẽ không cầu xin người khác giúp đỡ.
Trong lòng hơi đắng chát, bỗng nhiên không có tâm tình trêu chọc y nữa, thở dài, Lâu Trường Sinh giơ tay bắt lấy bàn tay làm càn bên hông hắn, dẫn đường đi tới bên hông của mình, ấn xuống nút thắt đai lưng, tiếng nói ôn hòa: “Phải cởi chỗ này.”
Sở Kiến Mặc không rảnh tự hỏi chuyện khác, theo bản năng nghe theo chỉ thị của hắn, dùng sức kéo dây lưng mềm mại một cái, vạt áo to rộng tức khắc mở ra.
Không đợi y phản ứng lại, nắm bàn tay y tiếp tục tách hai vạt áo ra đâu vào đấy, vén trung y hơi dài lên, kéo qυầи ɭóŧ ra, giải phóng cây gậy thô dài cương cứng.
Cảm nhận được trọng lượng nặng trĩu và xúc cảm mạch đập ngang dọc trong tay, y lòng như lửa đốt mà cởi bỏ quần áo ra, kéo qυầи ɭóŧ đã rối tinh rối mù xuống, hoa huyệt bị dâm thủy tẩm ướt non mềm đè ở quy đầu trơn bóng khổng lồ, vội vội vàng vàng mà nuốt vào.
Lâu Trường An có ý xấu, vì muốn thấy mỹ nhân ngoan ngoãn phục tùng mình nên đã đặc biệt chọn một loại xuân dược mãnh liệt, dược tính rất mạnh, không thể chỉ cọ xát vài cái là giảm bớt được.