Cảm giác vừa xót vừa tê cứ ngưng tụ từng chút một trong ŧıểυ huyệt nhạy cảm, cảm giác đó làm Sở Kiến Mặc thấy hối hận, sao y lại nghĩ quẩn mà chọn cách này để đuổi ma này thế không biết.
Sở Kiến Mặc mặc đồ cưới màu đỏ, trên đầu vẫn còn trùm khăn cưới, hai tay vòng trong không khí như đang ôm chặt thứ gì đó, hai chân dạng rộng lơ lửng giữa không trung, cặp mông tròn đẫy đà đong đưa như đang khát tình, dáng vẻ y xoay eo lắc mông trông vừa da^ʍ đãиɠ lại vừa gợi dục.
Con ma nghiến chặt răng, hắn ôm chặt cơ thể mềm nhũn của mỹ nhân giã tầm trăm cái nữa, quy đầu phồng to đâm vào hoa tâm bắn tinh ồ ạt.
Cái kiệu hoa chật chội tối tăm vẫn lắc lư theo quy luật thì đột nhiên có một trận gió thổi đến, một góc màn kiệu bị tốc lên, ánh sáng xuyên qua đó chiếu vào trong kiệu, ngay cả tầm nhìn dưới khăn trùm đầu cũng sáng lên trông thấy.
Người Sở Kiến Mặc mềm nhũn, y dựa vào cái ôm rắn chắc, lẳng lặng thở dốc.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng reo lên: "Tường thành! Ta nhìn thấy tường thành, cuối cùng cũng đến huyện Thanh Thủy rồi!"