Tiếng hô kinh ngạc giống như tiếng sấm, đánh thức đội đón dâu tử khí âm trầm, cũng đánh thức con ma chưa phục hồi khỏi dư vị đang ôm Sở Kiến Mặc.
Tầm mắt vô hình rũ xuống, nhìn mỹ nhân còn đang thở hổn hển trong lòng ngực, hắn căng chặt cơ ngực rắn chắc, hai tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, đột nhiên dùng sức, rút dươиɠ ѵậŧ thô to ra.
Vật vô hình cắm trong ŧıểυ huyệt rút ra, lỗ thịt đỏ thẫm vẫn luôn mở to cuối cùng cũng mấp máy chậm rãi khép lại.
Không đợi miệng nhỏ chặt chẽ non mịn hoàn toàn khép kín, con ma bỗng nhiên lấy ra một viên ngọc trai màu trắng lấp lánh, tách hai mép môi non mềm bị căng đến đỏ bừng ra, nhét vào cái miệng nhỏ vẫn như cũ khép mở co rút.
Đồ vật chặn ở huyệt khẩu mượt mà cứng rắn, thịt non mềm mại bị đè ép, làm cho Sở Kiến Mặc khó nhịn cau mày, lại không có sức lực ngăn cản, liên tục cao trào nhiều lần, hiện tại đến cánh tay cũng không nhấc nổi..
Nhét ngọc trai xong rồi, ngón tay thon dài lại đâm đâm vào trong, sau khi xác nhận sẽ không rớt ra, con ma kia bế thân thể Sở Kiến Mặc lên, lần nữa giúp y mặc quần áo lại.
Trong kiệu hoa tối tăm, áo cưới màu đỏ rực bị cái gì đó tác động, từng chút phủ lên thân hình trắng nõn, quần áo hỗn độn khôi phục nguyên trạng, tơ hồng ném một bên cũng tự động bay lên. từng vòng từng vòng quấn quanh người tân nương, sau đó tân nương cả người mềm như một bãi nước, đầu tiên là bị nâng lên, sau đó chậm rãi hạ xuống, vững chắc ngồi xuống chỗ ngồi, sau đó bài vị màu đen trên sàn nhà cũng bay lên, dừng lại trên đầu gối y.
Không gian kín đáo bỗng nhiên có gió nổi lên, có cái gì đó vô hình tràn ra tán loạn, hơi lạnh vẫn luôn bao phủ trong kiệu hoa cũng tiêu tán.
Hết thảy đều khôi phục về bộ dạng trước đó.
Trong tai vù vù một hồi lâu, Sở Kiến Mặc bình phục lại, lúc này đội ngũ đón dâu đã sớm tiến vào huyện Thanh Thủy, cách Lâu gia không xa, âm thanh bên ngoài cũng càng lớn, những tiếng rao hàng và tiếng nghị luận không dứt bên tai.
Loại khói lửa nhân gian hiếm có này khiến đội ngũ đón dâu như được hồi sinh, tiếng sáo và trống tấu nhạc cũng ra sức hơn so với khi ở trong rừng cây nhỏ.
Huyện Thanh Thủy không tính là lớn, đội ngũ đón dâu đi một lát là tới thành nam, vào chỗ đường hẻm Lâu gia, rõ ràng tổ chức chuyện vui, nhưng lúc này âm thanh bên ngoài lại dần nhỏ đi, chờ kiệu hoa hoàn toàn được nâng vào cửa lớn Lâu gia, ngay cả xì xào bàn tán cũng không có, cả tòa nhà lớn có vẻ hơi lạnh lẽo, cằn cỗi thâm trầm.
Tuy là minh hôn, nhưng Lâu Trường Sinh còn chưa có hạ táng, cho nên tất cả quy định đều dựa theo hôn lễ bình thường.
Sau khi kiệu hoa dừng lại, Sở Kiến Mặc dựa vào nút dây thừng trước ngực, gian nan bưng bài vị, bị bà hỉ Sở gia phái tới nửa nâng nửa kéo xuống cỗ kiệu.
Lâu Trường An là đệ đệ của Lâu Trường Sinh tiếp nhận bài vị đen như mực từ trong ngực y, vững vàng ôm lấy, đứng trên đệm mềm màu đỏ, hắn sẽ đại diện cho huynh trưởng bái đường với tẩu tử.
Từng bước một đi đến sảnh chính, trong ŧıểυ huyệt ngậm một vật cứng rắn trơn bóng, tuy không tính là lớn, nhưng mỗi lần đi một bước đều cọ xát huyệt khẩu non mềm, ra sức chèn ép bụng nhỏ, chỉ là mấy bước đường, đã khiến hai chân y nhũn ra, thở hồng hộc, gần như đứng không vững.