Hình ảnh này cực kỳ da^ʍ đãиɠ và gợi dục, hình như con ma kia có hơi kích động, ngực hắn phập phồng liên tục, ngay cả Sở Kiến Mặc đang dựa vào lòng hắn cũng nhúc nhích theo.
Bị hắn ôm siết trong lòng, cảm nhận vòng tay rắn chắc và những cái vuốt ve dịu dàng của hắn mà Sở Kiến Mặc lại có chút mê muội.
Từ sau khi cha y qua đời đã không còn ai ôm y như thế nữa, mẹ bận rộn kiếm kế sinh nhai, để cho y ăn no mặc ấm đã hút hết sức lực và tinh thần của bà rồi, còn tâm sức đâu mà dịu dàng vỗ về y như thế nữa. Những người khác thì không cần phải nói, bọn chúng không đến bắt nạt y thì y đã cảm tạ trời đất rồi, không ngờ sau bao nhiêu năm, một con ma lại cho y có được cảm giác mình được trân trọng, nâng niu.
Tiếc rằng hắn đã chết rồi.
Y nhếch môi cười tự giễu, y thật thảm thương, chỉ có thể tìm kiếm sự dỗ dành ở một kẻ đã chết.
Dù khăn trùm đầu che kín mặt y nhưng hình như con ma kia đã nhận ra tâm trạng của y đang suy sụp, hắn cúi đầu xuống rồi khẽ hôn lên môi y cách tấm khăn trùm đầu, bàn tay to vuốt lưng y nhẹ nhàng hơn như một sự an ủi im lặng.
Nhưng hắn không biết hắn càng dịu dàng bao nhiêu thì Sở Kiến Mặc lại càng buồn bấy nhiêu, vì hắn đã chết rồi.
Âm dương cách biệt, dù người chết có nỗ lực thế nào cũng không thể cho người sống sự an ủi mà họ muốn.
Bàn tay rúc trong tay áo siết chặt hơn, Sở Kiến Mặc bặm môi, đột nhiên y giang tay ra ôm chặt cơ thể cao to vô hình - lần này y không nhào vào không khí nữa.
Y không muốn sự vỗ về hư vô này, nếu y hoàn toàn say đắm vào trong đó thì sao sau này y có thể sống được nữa? Giãy giụa đi đến ngày hôm nay, y không muốn đánh mất tín ngưỡng sống sót của mình, chi bằng nhanh chóng làm con ma này thỏa mãn rồi thả y ra.