Eo mông Sở Kiến Mặc hung hăng giật bắn lên, hai bắp đùi trắng trẻo đột nhiên co rút, mở rộng hai chân, huyệt thịt non mềm chặt chẽ bị căng đến cực hạn, nong ra thành cái động da^ʍ đãиɠ, thịt mềm chung quanh bị kéo thành trắng bệch, không cách nào khép lại, hệt như có một cái cự vật vô hình cắm ở trong đó.
Trong lỗ thịt đỏ thẫm đã mở ra, dâm dịch sau cao trào thấm đẫm qua huyệt thịt bị nong rộng, mỗi một nếp uốn đều kéo phẳng, ép chặt vào vách hành lang chật hẹp, thịt mềm trong suốt mơ hồ hiện lên mạch máu ngang dọc, phác họa cự vật thô to mà mắt thường không nhìn thấy được.
Y vẫn đội khăn trùm đầu, phạm vi tầm mắt có hạn, hơn nữa bị đau đớn khi phá thân hấp dẫn hơn phân nửa sự chú ý, Sở Kiến Mặc không phát hiện một màn ma dị này, y chỉ nhíu chặt hàng mi tinh tế, dưới biên độ cắm rút nho nhỏ, nỗ lực thả lỏng thân thể, khiến cơ thể thích ứng đè nén cảm giác căng đau tê dại trong cổ họng.
Tuy rằng hận đến ngứa răng, nhưng ván đã đóng thuyền, lúc này y sẽ không vì những oán hận vô nghĩa mà lấy thân thể ra làm trò đùa.
Từ nhỏ y đã biết, khi bị người khác bắt nạt, nếu lúc đó không thể trêu vào, không bằng chịu thua không chống cự, bảo vệ bản thân, khiến cho mình thoải mái hơn một chút, thù hận ghi tạc trong lòng, về sau có cơ hội sẽ trả lại, dù gì y là một cô nhi không cha không mẹ, có mặt mũi thì cũng để cho ai xem đâu.
dươиɠ ѵậŧ thô to cắm sâu trong hoa huyệt trơn ướt, con ma kia không động đậy, cơ bắp cả người căng chặt, ngực rắn chắc dán vào lưng Sở Kiến Mặc, ánh mắt vô hình nhìn chằm chằm vào ŧıểυ huyệt bị đẩy ra thành một cái động hình tròn.
Cử động dịu dàng lại có tiết tấu tuy rằng gian nan, nhưng cũng rất hữu hiệu, không nhanh không chậm cọ xát đưa đẩy, cảm giác no căng xé rách ở hạ thể cuối cùng cũng biến mất, nhưng đau đớn nóng rực vẫn như cũ theo vết nứt khuếch tán ra, ở chỗ tận cùng lại biến thành ngứa ngáy, ma sát đến độ Sở Kiến Mặc cong mũi chân lên, cắn chặt đôi môi.