Trong đường hầm của y, thịt mềm lần đầu tiên tiếp nhận cự vật to lớn như vậy nghiền ép qua, có chút phản ứng không kịp, mỗi lần cự vật đỉnh vào trong, lại bị hung hăng đẩy ra, chờ khi cự vật rời đi, mới mấp máy muốn đuổi theo, sau đó lại bị cú thúc nặng nề xô đẩy ra hai bên.
“Hưm…” Sở Kiến Mặc khó nhịn ngẩng đầu lên, đặt lên bả vai kiên cố sau lưng, chịu không nổi mà thở dốc, trong cổ họng tràn ra tiếng hừ lạc điệu, ý thức loạn thành một cục, nhưng vẫn mơ mơ màng màng nghĩ, may mà môi bị khăn vải bịt lại, bằng không mình nhất định sẽ rêи ɾỉ ra tiếng, sau đó bị người ngoài cỗ kiệu nghe thấy.
“Ưm!” Trong đầu giống như có tiếng sét nổ vang, ánh sáng trắng lóa lên trước mắt, Sở Kiến Mặc ưỡn ngực, bụng nhỏ không tự chủ được co rút, cả người run rẩy, tiết ra một dòng mật dịch ấm áp dính nhớp.
Cảm giác nơi nhạy cảm nhất của mình được hàng lớp thịt mềm ướt nóng bao quanh đúng là cảm giác tuyệt diệu như đang lâng lâng ở chốn thần tiên, dù hắn đã thành ma cũng không chịu nổi, ngực hắn phập phồng kịch liệt như đang thở gấp, bàn tay vẫn luôn bóp chặt vòng eo thon của Sở Kiến Mặc buông ra, phần thịt bị lõm vào lồi lên lại.
Ngay sau đó dấu tay xuất hiện trên cẳng chân trắng nõn vẫn đang run rẩy, thịt mềm lún sâu vào trong. Hai chân của Sở Kiến Mặc bị nâng lên cao rồi bẻ rộng sang hai bên, treo lơ lửng giữa không trung.
Người Sở Kiến Mặc mềm nhũn, y nửa dựa nửa treo mình trong cái kiệu hoa trống rỗng, hoa huyệt lồ lộ không chút che đậy.
Hình như nơi non mềm ấy đang bị cái gì đó rút ra đâm vào một cách mạnh bạo, thịt mềm vốn có màu hồng nhạt đỏ bừng cả lên, miệng huyệt nhỏ bé khít rịt bị nong rộng ra, gian nan nuốt hết vật to lớn vô hình. Hai mép thịt hồng nhạt giãn rộng ra chỉ còn thấy một cái lỗ thịt đỏ hỏn, nước dâm trong suốt rỉ ra từ mép huyệt rồi nhỏ giọt xuống sàn kiệu.