Thập Niên 90: Sau Khi Chị Cả Tỉnh Ngộ

Chương 9

Trước Sau

break

 

Một hòn đá làm dậy ngàn lớp sóng. 

Triệu Hoán Đệ sững sờ một lúc rồi hét lên: “Mày nói cái gì? Con bé chết tiệt kia, mày nói lại lần nữa xem?” 

Nguyên Đường dùng tay trái giữ chặt tay phải lại, lúc đối mặt với Triệu Hoán Đệ cô vẫn không khỏi run rẩy. 

Nhưng cô vẫn kiên định, nói một cách chậm rãi: “Con nói con không đến miền Nam.” 

Triệu Hoán Đệ vung tay định tát cô, Nguyên Đường cứ đứng im đó, giơ mặt ra cho bà ta đánh.

Vương Mỹ Yêu theo bản năng đưa tay ra cản lại, suýt nữa thì bị Triệu Hoán Đệ tát vào mặt.

"Thím, thím đừng nôn nóng, chúng ta từ từ nói!"

Bản thân cô ta còn đang hoang mang đây, trước đó thấy Triệu Hoán Đệ vỗ ngực cam đoan, còn tưởng rằng bà ta đã nói chuyện ổn thỏa với gia đình rồi, sao bây giờ lại thay đổi?

Vương Mỹ Yêu muốn hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Triệu Hoán Đệ không cho cô ta cơ hội.

Có lẽ vì có người cản lại, nước mắt của Triệu Hoán Đệ lập tức tuôn ra.

"Mày xem thái độ của nó kìa, cứ như tao muốn hại nó vậy, tao đã làm ra chuyện thất đức gì mà lại sinh ra đứa con gái hỗn hào này! Trước đây nói hay lắm, người ta đến rồi thì mày lại không muốn đi, mày coi bố mẹ mày là khỉ đấy à, muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn? Nếu như biết trước mày như thế này thì tao đã dìm này xuống sông chết cho rồi..." 

Nguyên Đường siết chặt tay: "Con chưa từng đồng ý!"

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng đồng ý!

"Mày còn dám cãi! Tao nuôi mày lớn từng này, mày báo đáp tao như thế đấy à? Tao nói một câu mày cãi ba câu! Tao hỏi mày, tao có lỗi với mày chỗ nào , mày nhìn tao như nhìn kẻ thù vậy! Tao mang nặng đẻ đau sinh ra mày, hồi bé mày đau ốm tao đi bộ cả đêm đưa mày đến huyện để khám bệnh, trời ơi, mọi người đến mà xem, sao Triệu Hoán Đệ  tôi lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như mày thế này!"

Nguyên Đường  cảm nhận được cơn đau từ lòng bàn tay, cơn đau này khiến cô bất lực.

Lúc nào cũng vậy.

Mỗi lần nhắc đến chuyện gì bất lợi cho Triệu Hoán Đệ, bà ta đều sẽ lôi chuyện này ra nói. Chuyện hồi bé bị ốm được đưa đến huyện đã trở thành lá bài tẩy của bà ta, chỉ cần có người ngoài ở đó thì sẽ luôn nhắc đến câu này. 

Lâu dần, bản thân Nguyên Đường cũng hơi không chắc chắn, liệu mình có thật sự giống như Triệu Hoán Đệ  nói, bất hiếu, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân?

Triệu Hoán Đệ vừa khóc vừa làm ầm ĩ, rất nhanh mẹ Trần Châu  đã ló đầu ra ở cửa, còn thì thầm với mấy người phụ nữ nghe thấy tiếng ồn ào đến xem.

Có người đến xem rồi, Triệu Hoán Đệ càng được đà gào to hơn.

"Tao tần tảo sớm hôm cho mày đi học, mùa đông người ta đều nghỉ ở nhà hết rồi, chỉ có tao còn đội gió rét đi bán miến ở trên thị trấn! Tao vất vả cực nhọc nuôi mày đến bây giờ, bây giờ mày không nhận tao là mẹ nữa rồi! Tao nói gì mày cũng không nghe. Mày đi khắp làng mà xem, nhà ai cho con học hết cấp hai như nhà tao! Tao làm mẹ như vậy là đã đối xử với mày rất tốt rồi!"

"Sao tôi khổ thế này, sinh ra đứa con gái vô ơn bạc nghĩa! Tôi không sống nữa, tôi sống để làm gì! Để người ta cười vào mặt tôi nuôi con gái không nên thân à? Được được được, mày giỏi giang như vậy thì mày đánh chết mẹ mày luôn đi..."

Có người xem, Triệu Hoán Đệ càng nói càng quá đáng.

Đôi khi Nguyên Đường cũng không thể hiểu nổi. Rõ ràng Triệu Hoán Đệ rất coi trọng thể diện, kiếp trước khi danh tiếng của cô bị hủy hoại, nghe nói bà ta đã làm mấy trò "uống thuốc độc tự tử" ở nhà, cứ như thể có đứa con gái này là một vết nhơ lớn vậy. Nhưng có những lúc bà ta lại như muốn cho tất cả mọi người đến xem chuyện xấu trong nhà mình, để họ thương hại cho sự bất hạnh của bà ta.

Nguyên Đường nhìn ánh mắt của những người đứng ở cửa, chỉ cảm thấy thế giới trước mắt như quay cuồng.

Những người đó giống hệt như những người ở kiếp trước, họ đứng từ xa, đưa tay che miệng, giọng nói vừa đủ để cô nghe thấy, nhưng khi cô hỏi lại thì bọn họ trả lời rằng mình chẳng nói gì cả.

"Triệu Hoán Đệ đúng là lo lắng cho con bé này, tôi nói chứ, một gia đình tốt như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái như thế. Đây chẳng phải là làm xấu mặt gia đình sao."

"Biết vì sao Nguyên Đống  không dẫn vợ về không? Là vì nhà gái người ta nghe ai nói, kể chị chồng cậu ấy có danh tiếng không tốt, bố mẹ người ta đều là người tử tế, nên không muốn dính vào."

"Mơ đi, ai mà dám lấy cô ta chứ. Nghe nói những đứa con gái làm cái nghề đó đều mắc đủ thứ bệnh..."

Triệu Hoán Đệ  vẫn vừa khóc vừa mắng, Vương Mỹ Yêu  đỡ lấy bà ta, đầu đầy mồ hôi.

Trong lòng kêu khổ không thôi.

Đây là chuyện gì vậy chứ.

Ban đầu cô ta tưởng rằng nhà họ Nguyên không có vấn đề gì lớn, vậy mà lại ầm ĩ thế này, nhà họ Trần còn đang nóng lòng muốn thử. Bản thân không đưa được người đi thì khó mà ăn nói với bên quản đốc… 

Đầu óc cô ta rối như tơ vò, nhìn Nguyên Đức Phát  cầu cứu.

"Chú, chú cũng khuyên thím đi, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói."

Nguyên Đức Phát  cầm tẩu thuốc không nói gì.

Ông ta chỉ là một người đàn ông, ông ta không có cách nào.

Vương Mỹ Yêu  thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành vội vàng gọi Nguyên Đường : "Nguyên Đường, em đến khuyên mẹ em đi, thật là, em lớn thế này rồi, sao có thể nói chuyện với bố mẹ bằng cái giọng cứng nhắc vậy chứ."

Trong lòng cô ta cũng xem thường Triệu Hoán Đệ , có chuyện gì cũng làm ầm ĩ lên, cứ như thể muốn cho mọi người xung quanh khen bà ta hiền lành chịu khổ vậy, nhưng bà ta không nghĩ xem, con gái đã lớn thế này rồi, còn mang tiếng bất hiếu thì sau này lấy chồng thế nào? Bà ta chỉ quan tâm đến danh tiếng của mình, chẳng nghĩ cho con gái gì cả.

Mặc dù Vương Mỹ Yêu  cảm thấy bản thân không phải người tốt gì, nhưng lúc này cũng hiếm khi thấy đồng cảm với Nguyên Đường. 

Gặp phải người mẹ như vậy, thật là nghiệt ngã.

Càng khổ sở lại càng không thể nói ra.

Chỉ là rất nhanh, chút đồng cảm đó của cô ta đã biến mất.

Nguyên Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như cảnh quay chậm trong phim vậy.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Vương Mỹ Yêu, ánh nhìn khiến cô ta bất giác ớn lạnh sống lưng.

Giọng Nguyên Đường  tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

"Vương Mỹ Yêu, chị bảo tôi đi miền Nam, rốt cuộc là vào nhà máy hay là làm gì khác?"

Câu nói này chẳng khác nào trong đêm nhìn thấy bóng ma , khiến Vương Mỹ Yêu sợ đến mức suýt nữa thì đứng không vững.

Ngay trước đó cô ta còn thương hại cho Nguyên Đường, nửa tiếng trước còn đang vui mừng vì thành công của mình, vui mừng vì đã tát một cái bạt tai vào mặt bà nội vốn luôn trọng nam khinh nữ, cho dù tất cả chỉ là giả dối, nhưng chút hào quang bề ngoài này cũng khiến cô ta chìm đắm trong đó.

Thế mà chỉ với một câu nói của Nguyên Đường, cô ta như bị lột sạch quần áo bắt đứng giữa đường vậy.

Cô ta run rẩy thấy rõ, đôi dép xăng đan dưới chân bỗng chốc biến thành xiềng xích nóng bỏng, trói chặt cô ta tại chỗ không thể nhúc nhích.

Cả người cô ta mềm nhũn, nếu không phải cánh tay đang bị Triệu Hoán Đệ  giữ chặt thì cô ta đã ngã quỵ xuống rồi.

Đợi đến khi hoàn hồn lại, cô ta đã không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ lắp bắp phản bác.

"Em, em nói cái, cái gì vậy, chị chỉ là có ý tốt thôi, thôi được rồi, nếu em đã không biết điều thì thôi vậy."

Lúc này cô ta chẳng còn muốn nghĩ gì nữa, đám đông đang xì xào bàn tán cách đó không xa khiến Vương Mỹ Yêu rối như tơ vò, cảm thấy bọn họ đều đang nhìn mình, có khi đã đoán ra được sự thật rồi...

Cô ta chẳng còn quan tâm gì nữa, chỉ muốn bỏ chạy.

Nếu biết thế này cô ta đã không nên đến đây, thà bị quản đốc gây khó dễ, còn hơn là để người khác biết mình đang làm gì.

Cô ta sinh trước Nguyên Đường, hồi nhỏ đã từng chứng kiến cảnh trừng phạt những ả đàn bà lăng loàn hư thân. Mấy năm trước, trong thời nghiêm trị, huyện Bạch để trấn áp tội phạm mà đã đưa những người phạm tội đến quảng trường văn hóa của huyện để diễu phố, bắt mỗi người khai nhận tội lỗi của mình, cô ta cũng từng đến xem náo nhiệt.

Vương Mỹ Yêu  chỉ thấy trước mắt tối sầm, hình ảnh hiện lên toàn là một người phụ nữ bị lôi ra giữa đám đàn ông, tóc cắt ngắn đến mức nhìn thấy cả da đầu, cúi gằm mặt đọc bản kiểm điểm về việc mình đã sa ngã như thế nào, mọi người vây xung quanh bục chửi rủa cô ta, những lời lẽ khó nghe nhất đều trút hết lên người cô ta...

Vương Mỹ Yêu thở không thông, trước mắt hoa lên, cứ như thể cô ta đang đứng trên bục kia, chịu đựng sự chỉ trích của mọi người.

Những ánh mắt khinh bỉ, sự xấu hổ của người thân, mái tóc bị cạo mất một nửa, chiếc giày rách treo trên cổ... đánh thức cơn ác mộng đã ám ảnh cô ta bấy lâu nay.

Vương Mỹ Yêu gần như là chạy trối chết, sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng của cô ta khiến những người xung quanh đều khó hiểu. Trần Châu còn muốn giữ cô ta lại để hỏi chuyện đi miền Nam, nhưng Vương Mỹ Yêu  không còn tâm trạng nào nữa.

Cô ta chạy mất, để lại cả nhà họ Nguyên trợn mắt há mồm.

Đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Đường dõi theo bóng lưng hốt hoảng của Vương Mỹ Yêu, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Thật nực cười, kiếp trước Vương Mỹ Yêu chỉ cần một cú điện thoại là đã gần như hủy hoại cả cuộc đời cô. Cứ tưởng cô ta nhẫn tâm lắm, hóa ra cô ta cũng biết sợ sao?

Phải rồi, khi chuyện chưa xảy ra với mình thì lúc nào cũng khuyên người khác bình tĩnh, thế mà khi chuyện xảy ra với mình, mới chỉ là một khả năng thôi, cũng chưa có ai làm gì cô ta cả, vậy mà đã khiến cô ta sợ đến mức mất hồn mất vía rồi.

Vương Mỹ Yêu vừa đi khỏi, nước mắt của Triệu Hoán Đệ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bà ta mím chặt môi, có chút nghi ngờ.

Nguyên Đức Phát nhanh trí hơn, chỉ một lát sau đã nghĩ ra một khả năng, sắc mặt lập tức cũng trở nên khó coi.

Sao Nguyên Đường lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Chẳng lẽ con bé nhà họ Vương kia còn kiếm tiền bất chính ở ngoài kia sao...

Trên trán Nguyên Đức Phát đổ đầy mồ hôi, trong lòng cũng nặng trĩu.

Nếu thật sự là như vậy, thì chuyện Nguyên Đường  không đi là đúng.

Cũng may là ông ta đã không để Nguyên Đường đi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Nguyên Đường, nói bằng giọng trầm ổn: "Con hai , đi đóng cửa vào."

Cửa lớn vừa đóng, mấy người phụ nữ ở cửa đã biết ý tản ra.

Lúc này Nguyên Đức Phát  mới hạ giọng gọi Nguyên Đường : "Con hai, con vào nhà với bố."

Dù có phải hay không, chuyện chưa có bằng chứng, không cần thiết phải để người ngoài biết, sau này lại kết thù với nhà họ Vương. Nhưng ông ta vẫn nóng lòng muốn có được câu trả lời.

Làm sao Nguyên Đường  biết được Vương Mỹ Yêu  làm cái nghề đó?

Nguyên Đường vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, con ngươi đen láy to tròn như muốn nhìn thấu lòng người.

Vào đến nhà chính, Nguyên Đức Phát đóng cửa lại, vội vàng hỏi: "Con hai, có phải con nghe được chuyện gì không?"

Nguyên Đường thản nhiên đáp: "Con nghe được chuyện gì thì có quan trọng không?"

Nguyên Đức Phát bị cô làm cho nghẹn lời, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đương nhiên là quan trọng!"

Nếu Vương Mỹ Yêu thật sự làm cái nghề đó, ông ta nhất định sẽ không để cô ta đưa Nguyên Đường  đi!

Nguyên Đường nghiêng đầu, dường như không hiểu: "Vậy thì có gì khác nhau?"

Nguyên Đức Phát tức giận: "Đương nhiên là khác nhau! Con nhìn bố như vậy là sao? Bố có thể để con đi làm cái nghề đó à?" Ông ta vô thức nói to hơn, cảm thấy tức giận vì con gái cả không tin tưởng mình.

Nguyên Đường lắc đầu: "Nhưng con thấy không khác gì nhau cả."

"Mọi người nói cho con đi làm công, nhưng từ đầu đến cuối, mọi người có hỏi Vương Mỹ Yêu chi tiết gì không? Triệu Hoán Đệ chỉ hỏi tiền lương rồi giục con đi, ngay cả nhà máy nào cũng không hỏi."

"Bố nói là sẽ không để con đi làm cái nghề đó, nhưng Vương Mỹ Yêu  đưa con đi miền Nam, lạ nước lạ cái, trên đường đi chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu cô ta bán con đi, rồi nói con tự ý bỏ trốn, bố có đi tìm con không? Hay là bố sẽ bắt nhà họ Vương giải thích?" 

Nguyên Đường nở một nụ cười mỉa mai: "Mẹ nói con ích kỷ, con đúng là rất ích kỷ. Bởi vì nếu con không ích kỷ, không nghĩ cho bản thân mình, thì ai sẽ nghĩ cho con đây? Nếu hôm nay Nguyên Đống bị lạc mất, con tin mọi người sẽ bán hết nhà cửa đi tìm nó, còn nếu con bị lạc mất, bố sẽ chỉ tiếc mất đi một đứa con gái biết kiếm tiền thôi đúng không?"

Nguyên Đức Phát  chỉ cảm thấy con bé này thật nhẫn tâm.

"Con không cần phải nói những lời này để đâm vào tim bố, bố dám thề với trời, nếu Nguyên Đức Phát này để con gái mình đi bán thân, bố sẽ không chết tử tế."

Nguyên Đường nhếch mép cười mỉa mai: "Bố không nghĩ như vậy, nhưng khi con gặp phải chuyện như thế, bố cũng sẽ không giúp con giải quyết. Bố sẽ chỉ đứng khoanh tay, nói với con là bố cũng không muốn như vậy."

Lần đầu tiên Nguyên Đức Phát trong đời hiểu được cảm giác của Triệu Hoán Đệ .

Nguyên Đường như một hòn đá cứng rắn, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng khi có chuyện xảy ra, lời nói của cô có thể khiến người ta đau đến chảy máu. Ông ta không thể thay đổi cô được, những sự thiên vị và tình cảm mơ hồ giữa người lớn, cô nhất định phải bóc trần ra rồi ném vào mặt ông ta. Cho dù bản thân có đau khổ hay không, cô cũng nhất định phải khiến ông ta phải đau khổ theo. Con gái nhà ai lại nhẫn tâm với bố mẹ mình như vậy?

Nguyên Đức Phát ôm ngực, một lúc lâu sau mới bối rối nói: "Bố không nói chuyện này với con nữa, con còn nhỏ, bây giờ nói những lời này thì cũng chỉ thấy sướng miệng thôi, mấy năm nữa con sẽ nhận ra mình đã làm tổn thương người khác như thế nào."

Ông ta cố gắng hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng cảm thấy mình sẽ không bị Nguyên Đường làm cho tức chết nữa rồi mới nói: "Chuyện này con trách bố mẹ là đúng, nhưng con đã biết từ lâu rồi, sao con không nói với bố mẹ?"

Nguyên Đường vẫn giữ nguyên ánh mắt trống rỗng ấy, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nguyên Đức Phát  biết mình không thể hỏi thêm nữa rồi.

Trong lòng ông ta đau thắt lại, con gái lớn không tin tưởng mình đến mức này, cô thậm chí còn cho rằng dù có nói ra, ông ta cũng sẽ vứt bỏ lương tâm và đạo đức mà để cô đi. Ông ta tự nhận mình đã nuôi nấng cô lớn khôn, mặc dù có thiên vị con trai, nhưng đó cũng là chuyện bình thường. Nhà nào mà chẳng thiên vị con trai?

Nhưng ông ta cũng có lương tâm! Ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện bán con gái! Ông ta có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy sao?

Nguyên Đức Phát từng học tiểu học, nếu không phải sau này chiến tranh loạn lạc, ông ta luôn cảm thấy mình cũng có thể trở thành người có học. Chính vì điều này, ông ta mới quyết tâm nuôi Nguyên Đống ăn học.

Ông ta nhớ lại hồi nhỏ mình từng nghe thầy đồ giảng, cha không hiểu con, con không hiểu cha.

Ông ta không hiểu những oán hận ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn của Nguyên Đường, từ khi nào mà đã tích tụ đến mức độ này.

Nguyên Đường cũng không hiểu ông ta, ông ta chỉ là một người cha bình thường, cho dù có thiên vị đến đâu, ông ta cũng sẽ không thật sự muốn làm hại cô.

Tính cả thôn Tiểu Hà, trước đây ông ta chưa từng cảm thấy mình là một người cha tồi tệ, nhưng bây giờ lời nói của Nguyên Đường đã giáng cho ông ta một đòn thật mạnh.

Nhận thức này gần như khiến ông ta già đi mười tuổi.

Những lời ông ta muốn nói ấp ủ đã lâu, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

"Con không muốn đi miền Nam thì thôi vậy, cứ tìm việc làm ở huyện, sau này bố sẽ không ép con nữa."

Nguyên Đường  lắc đầu: "Con đã nói rồi, con muốn đi học."

Nguyên Đức Phát tức đến mức ho sù sụ, ngón tay run run chỉ vào Nguyên Đường, không nói nên lời.

Nguyên Đường tự đi mở cửa, kéo cửa ra ngoài, nhìn thấy Triệu Hoán Đệ  đang ngồi ở cửa, nước mắt ngắn dài, vểnh tai lên nghe.

Nguyên Đường bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nói với Nguyên Đức Phát : "Bố, thật ra bố nói chuyện cũng rất được. Lần sau mẹ đánh con, nếu bố cũng có thể cản mẹ lại giúp con thì tốt quá."

Nguyên Đường đi ra ngoài, để lại Nguyên Đức Phát với sắc mặt khó coi đến tái nhợt.

Nguyên Liễu lại huých Nguyên Cần , khẽ hỏi: "Chị cả làm sao vậy? Chị ấy còn đi làm không?"

Nguyên Cần mặt mày nhăn nhó.

Nguyên Cần đứng gần, nghe được câu cuối cùng vừa rồi.

Chị cả vậy mà còn nói muốn đi học!

Vẻ mặt Nguyên Cần méo xệch, muốn đuổi theo hỏi chị cả cho rõ ràng.

Chị cả làm bố tức giận đến mức này, khiến mẹ khóc lóc bao nhiêu lần, lại còn cãi nhau với mấy đứa em, chỉ để được đi học cấp ba thôi sao? Như vậy có đáng không?

Nếu cô bé thật sự đi hỏi, Nguyên Đường sẽ trả lời cô bé rằng, đáng giá.

Rời xa những người nhà này, cho dù sau này chẳng có gì cả, cũng đáng giá.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc