Vương Mỹ Yêu bỏ đi rồi.
Cô ta đi rất đột ngột, đột ngột đến mức nhà họ Vương bị người ta nghi ngờ trong một khoảng thời gian.
Dù sao thì hôm đó sắc mặt trắng bệch của Vương Mỹ Yêu sau khi rời khỏi nhà họ Nguyên đã bị rất nhiều người nhìn thấy. Lúc về đến nhà, mẹ cô ta còn bị cô ta dọa sợ hết hồn.
Người nhà họ Vương còn tưởng rằng nhà họ Nguyên bắt nạt cô ta, muốn đi tìm người ta để hỏi cho ra nhẽ, kết quả là bị Vương Mỹ Yêu cản lại bằng mọi giá.
Vương Mỹ Yêu vô cùng sợ hãi, về đến nhà rồi mà tay cô ta vẫn còn run.
Ánh mắt quan tâm của người thân càng khiến cô ta xấu hổ, cô ta khóa mình trong phòng khóc một hồi lâu, khóc đến mức mắt sưng húp.
Khóc xong thì cô ta không dám ở nhà thêm một phút nào nữa, nhất quyết đòi anh trai đưa mình đi. Không có vé tàu cũng không sao, cô ta sẽ lén lên tàu trước, rồi tìm nhân viên mua bù vé sau.
Vương Mỹ Yêu chẳng chịu nghe ai khuyên, cô ta cứ nhất quyết đòi đi. Không còn cách nào khác, nhà họ Vương đành phải đưa cô ta ra ga tàu vào lúc nửa đêm.
Sau khi trở về thì nghe được vài lời đồn đại.
Có lẽ hôm đó mẹ của Trần Châu đã nghe được vài câu, hoặc là vì bực tức chuyện Vương Mỹ Yêu hứa đưa con gái bà ta đến miền Nam nhưng cuối cùng lại nuốt lời, nên bà ta hớn hở bàn tán với người ta rằng không chừng Vương Mỹ Yêu chạy trốn nhanh như vậy là vì cô ta kiếm tiền bằng cách "bất chính" ở miền Nam.
Lời đồn này lan truyền rất nhanh, chưa chắc là mọi người đã tin là thật, nhưng ai cũng cảm thấy có lý.
Một đứa con gái mà thôi, cô ta làm gì ở miền Nam mà kiếm được nhiều tiền như vậy?
Đặc biệt là những gia đình có con trai cũng đang đi làm ăn ở miền Nam thì càng tin vào lời đồn này. Con trai nhà họ còn chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy, cớ gì Vương Mỹ Yêu lại kiếm được nhiều đến thế? Nghe nói cô ta còn về quê xây nhà cho gia đình mình nữa, chắc chắn là phải kiếm được rất nhiều tiền.
Mãi đến mấy ngày sau tin tức mới truyền đến tai nhà họ Vương.
Mẹ Vương tức đến nỗi suýt đột quỵ, bà ta đỏ mặt tía tai đánh nhau với người ta, đặc biệt là lúc đánh nhau với mẹ của Trần Châu trông rất dữ dằn, hai người nắm đầu kéo tóc nhau, tóc rụng cả mảng lớn. Cuối cùng cả hai đều nhổ nước bọt vào đối phương, kết thù không đội trời chung.
Còn nhà họ Nguyên, tuy không bị liên lụy nhưng bầu không khí trong nhà lại căng thẳng chưa từng thấy, như thể tất cả mọi người trong nhà đều bị cắt mất dây thanh quản.
Triệu Hoán Đệ không ngờ Nguyên Đường lại cãi lời bà ta, khiến trái tim bà ta lạnh tột độ, mặt bà ta lạnh như tiền, quyết tâm không thèm để ý đến Nguyên Đường. Phải đợi đến khi Nguyên Đường đến khóc lóc xin lỗi bà ta, đồng ý đi miền Nam làm thuê thì sắc mặt của bà ta đối với cô mới tốt hơn chút, nếu không thì đừng hòng nói chuyện!
Nguyên Đức Phát thì trông già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, ông ta muốn nói chuyện với Nguyên Đường, nhưng nhiều năm vắng bóng trong gia đình khiến ông ta không biết bắt đầu từ đâu. Nguyên Đường thì nhất quyết muốn đi học, dù nhỏ nhẹ khuyên bảo hay dùng biện pháp cứng rắn cũng đều vô ích. Nguyên Đức Phát vừa lo lắng, vừa sợ hãi.
Ông ta lấy một chiếc hộp thiếc từ trên xà ngang phòng của Nguyên Đống, trong chiếc hộp thiếc cất kỹ một tờ giấy báo trúng tuyển. Nguyên Đức Phát thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua khi cãi nhau với Nguyên Đường một trận, ông ta còn nghi ngờ Nguyên Đường đã phát hiện ra sự thật về giấy báo trúng tuyển.
May mà con bé chưa phát hiện ra.
Nhưng suy nghĩ một hồi thì Nguyên Đức Phát lại cảm thấy rất khó xử.
Cho dù Nguyên Đường chưa phát hiện ra giấy báo trúng tuyển thì đã sao, con bé này cứ khăng khăng đòi đi học, đến lúc nó đến trường làm thủ tục học lại thì chẳng phải nó sẽ phát hiện ra mình đã thi đỗ rồi sao?
Đến lúc đó, không biết nó sẽ làm ầm ĩ đến mức nào.
Nguyên Đức Phát lo lắng trong lòng nhưng không biết nói với ai. Nói với Triệu Hoán Đệ sao, thôi bỏ đi, vốn dĩ hai mẹ con đã như kẻ thù rồi, nếu ông ta nói ra thì chỉ sợ Nguyên Đường thật sự sẽ làm lớn chuyện lên, khiến cho cả làng chế giễu. Nói với Nguyên Đống sao, ông ta lại không nỡ để con trai lớn phải đối mặt với tình huống khó xử này.
Suy đi tính lại, Nguyên Đức Phát chỉ có thể trông cậy vào việc Nguyên Đường kiếm không ra tiền.
Nghĩ cũng đúng, học phí cấp hai là mười tệ, học phí cấp ba là bốn mươi lăm tệ. Nguyên Đường chỉ có thể kiếm được mười mấy tệ trong suốt kỳ nghỉ hè là cùng. Cho dù đến lúc khai giảng con bé có biết được sự thật thì nó cũng không có đủ tiền để đi học.
Đến lúc đó, ông ta sẽ cùng Triệu Hoán Đệ xin lỗi con bé, dù sao con bé này cũng là do ông ấy dõi theo từ bé, gần đây nó gặp nhiều cú sốc liên tiếp nên nó mới thay đổi tính tình. Chẳng phải khúc mắc của nó là việc ông ta và Triệu Hoán Đệ thiên vị sao?
Chỉ cần ông ta và Triệu Hoán Đệ xin lỗi nó, hứa sẽ không thiên vị nữa...
Lần đầu tiên Nguyên Đức Phát cảm thấy tức giận như vậy, làm cha làm mẹ lại phải xin lỗi con cái. Khắp mười dặm tám thôn cũng chỉ có mình ông ta, ông ta thật sự chịu hết nổi rồi.
Cơn tức giận bùng lên dữ dội, trong đó còn xen lẫn sự bất mãn về việc Nguyên Đường thách thức quyền uy của ông ta, hiếm khi ông ta lại có cùng quan điểm với Triệu Hoán Đệ.
Gia đình cần một lao động kiếm tiền, lao động này chỉ có thể là Nguyên Đường.
Nguyên Đức Phát trở nên nhẫn tâm, thầm nghĩ trong lòng, nếu cả đời này ông ấy phải có lỗi với một ai đó, thì người đó chỉ có thể là Nguyên Đường. Nguyên Đống là trụ cột của gia đình, bây giờ con bé này không biết điều, sau này đợi em trai nó thành đạt thì nó sẽ hiểu lợi ích của việc này. Nếu không có anh em trai ở nhà mẹ đẻ để nương tựa thì dù nó có giỏi giang đến đâu cũng không thể ngẩng cao đầu được. Ngược lại, nếu Nguyên Đống phát đạt thì chẳng lẽ em nó lại không nhớ đến người chị gái này sao?
Nguyên Đức Phát kiên định với suy nghĩ của mình, không còn bận tâm đến việc Nguyên Đường tự ý quyết định nữa. Ngược lại, ông ta chờ Nguyên Đường đến huyện tìm việc, đợi qua kỳ nghỉ hè thì mới là lúc nghiêm túc nói chuyện.
Còn về phía Nguyên Đống, cậu vẫn chưa có dịp nói chuyện với Nguyên Đường. Đó là chị gái của cậu, cậu tin rằng chỉ cần mình nói rõ ràng thì mọi chuyện vẫn có thể trở lại như cũ. Bao nhiêu năm nay, dù chị ấy có giận cậu đến đâu thì cuối cùng chị ấy cũng sẽ tha thứ cho cậu.
Rốt cuộc cũng xong việc đồng áng, Nguyên Đống lập tức đi tìm Nguyên Đường.
Nguyên Liễu đang bịt mũi dọn chuồng lợn trong nhà, nghe vậy thì nói với vẻ khó chịu: "Chị hai ra ngoài từ sớm rồi, mấy hôm nay chị ấy toàn đi sớm về khuya, bố nói cứ mặc kệ chị ấy."
Nguyên Liễu cảm thấy rất khó chịu.
Theo cô bé thấy, dạo này mọi người trong nhà đều có vẻ rất kỳ quặc.
Bố không quan tâm đến chị hai nữa, anh hai cũng rất kỳ lạ, Nguyên Cần thì mặt nặng mày nhẹ mỗi khi nhắc đến chị hai, tính đi tính lại, trong nhà chỉ có mỗi mình cô bé là bình thường.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, vấn đề là chị hai không làm việc nữa!
Nguyên Liễu bẻ ngón tay tính, từ hôm chị hai ngủ một ngày đó, mấy ngày sau ngoài nấu cơm ra thì những việc khác đều không làm.
Lợn cũng không cho ăn, bát cũng không rửa, quần áo thì chỉ giặt phần của mình, buổi tối ngủ chung cũng cách xa cô bé và Nguyên Cần tám thước!
Chị hai không làm những việc này thì phải có người khác làm, Nguyên Liễu còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Triệu Hoán Đệ mắng xối xả rồi. Có lẽ là vì thiếu đứa con gái lớn làm nơi trút giận nên mức độ cay nghiệt trong lời mắng chửi của Triệu Hoán Đệ tăng lên vùn vụt, bà ta nhanh chóng phân chia hết việc nhà cho Nguyên Liễu và Nguyên Cần, làm không tốt thì sẽ bị mắng.
Lúc đầu Nguyên Liễu còn thấy ở nhà rất thoải mái, đi học không vui bằng ở nhà, nhưng chuyện bị bắt làm việc nhà dạo gần đây lại khiến cho cô bé mong nhanh nhanh đến ngày khai giảng.
Dù học hành có vất vả đến đâu cũng vẫn hơn là ở nhà làm việc rồi bị mắng.
Bây giờ nhìn anh hai ngủ đến tự nhiên tỉnh, Nguyên Liễu bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Cô bé cảm thấy bất công.
Cô bé đã phải dậy từ sáng sớm, nấu bữa sáng xong lại phải đi bẻ ngô, rồi trộn thức ăn cho lợn, cho lợn ăn, dọn chuồng lợn...
Dù những việc này không mấy nặng nhọc, nhưng cứ làm mãi cũng rất mệt. Mẹ nói mấy hôm nay anh hai làm ruộng vất vả, vô cùng mệt nhọc, bảo cô bé cho lợn ăn đừng làm ồn đến anh hai.
Nhưng cô bé cũng đâu có rảnh rỗi!
Chị hai thì bỏ bê việc nhà, anh hai thì ngủ khì không dậy.
Thế là cô bé trở thành người lớn nhất trong mấy đứa còn lại!
Nguyên Liễu chẳng muốn làm chị hai chút nào, cô bé cảm thấy thật bất công, chị hai bỏ đi sao bố mẹ không lôi chị ấy về, dựa vào đâu mà anh hai được ngủ nướng lâu như vậy...
Nguyên Đống nghe nói Nguyên Đường không có ở nhà thì vô thức muốn ra ngoài đi tìm.
Nguyên Liễu ở phía sau gọi lại: "Anh hai, chỗ này trong chuồng lợn cao quá, anh quét giúp em với!"
Nguyên Đống đành phải xắn tay áo vào dọn chuồng lợn, lúc này Nguyên Liễu mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Chỗ nào?"
Nguyên Liễu tùy ý chỉ một chỗ: "Kia kìa."
Nguyên Liễu chỉ ba bốn chỗ, sai Nguyên Đống làm hết việc cho cô bé, trong lòng vui như mở cờ.
Nguyên Đống làm xong thì cô bé lại giở trò cũ nói mình phải ra sông giặt quần áo, nhờ Nguyên Đống tách hạt ngô giúp cô bé.
Dù Nguyên Đống có ngốc đến mấy cũng nhận ra, cậu được Triệu Hoán Đệ nuông chiều bao nhiêu năm, cũng không lành hiền, cậu giúp em gái làm việc thì không sao, nhưng em gái cố tình sai bảo cậu thì cậu cũng không chiều theo, Nguyên Đống lạnh mặt trở về phòng.
Nguyên Liễu đứng phía sau lườm nguýt: "Hứ, anh trai gì thế này."
Hèn gì chị hai không thèm nói chuyện với anh.
Nhà họ Nguyên ngấm ngầm xáo trộn vì sự vắng mặt của Nguyên Đường, còn bản thân Nguyên Đường thì sáng sớm hôm nào cũng đến huyện, đi bốc vác ở công trường.
Thời tiết ở công trường nóng nực khó chịu, dù Nguyên Đường có chịu khó đến đâu, cũng phải mất mấy ngày mới thích nghi được.
Nhà họ Nguyên không có xe đạp, may mà làng Tiểu Hà cách huyện không xa, chỉ có mười mấy cây số, đối với người chạy bảy tám cây số lúc còn đi học như Nguyên Đường thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, Hồ Yến cũng đã nhanh chóng hoàn tất thủ tục vào làm ở nhà máy thảm, đợi đến khi xong xuôi hết mọi thủ tục thì Hồ Yến có thể đi làm cùng cô mỗi ngày rồi.
Thật ra Nguyên Đường biết là Hồ Yến không cần phải làm như vậy, nhà máy thảm bao ở nhưng không bao ăn, trong nhà máy có ký túc xá cho các nữ công nhân ở, Hồ Yến vì muốn giúp đỡ cô nên mới đạp xe chạy tới chạy lui mỗi ngày.
Nhớ đến sự giúp đỡ của Hồ Yến, ngày nào Nguyên Đường cũng khuyên Hồ Yến đi thi lấy chứng chỉ.
"Trong huyện có trường Đại học tại chức, chỉ cần buổi tối đi học hai tiếng là có thể lấy chứng chỉ, cậu cũng đâu thể làm công nhân nhà máy cả đời được, mình nhớ môn toán của cậu cũng khá mà? Nếu không được thì mình có thể dạy kèm cho cậu, cậu đi thi lấy chứng chỉ kế toán đi. Chắc chắn nghề này sẽ rất phổ biến trong tương lai."
Kiếp trước, nhà máy thảm chỉ cầm cự được thêm ba bốn năm nữa, sau đó không trả nổi tiền lương nữa nên đã tuyên bố phá sản. Nguyên Đường biết cho dù có nói với Hồ Yến rằng sau này nhà máy thảm sẽ phá sản cũng chẳng có tác dụng gì. Hai ba mươi năm qua, làm công nhân luôn là công việc vinh quang nhất, lương của nhà máy quốc doanh đều được đảm bảo dù hạn hán hay ngập lụt, cho dù có nghe nói đến chuyện phá sản thì cũng không ai nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với mình.
Cô không biết kiếp trước sau khi nhà máy thảm phá sản thì Hồ Yến đã làm công việc gì, nhưng không có bằng cấp cũng không có kỹ thuật thì chắc hẳn cô ấy cũng đã có khoảng thời gian khó khăn.
Hồ Yến buồn bã nhìn Nguyên Đường: "Mình tốt nghiệp rồi mà còn phải đi học nữa sao?"
Cô ấy thật sự không muốn đi học, đi học mệt lắm.
Nguyên Đường nghiêm túc nói: "Phải đi, Yến Tử à, mình biết bây giờ cậu thấy làm công nhân rất tốt, cậu còn có hai người anh trai che chở, nhưng dựa vào người khác không bằng tự dựa vào bản thân mình, cậu nghĩ xem có đúng không?"
Hồ Yến ủ rũ: "Mình biết... Haiz, Nguyên Đường à, có phải cậu có chuyện gì không? Dạo này mình thấy cậu thay đổi nhiều quá, trước đây cậu chẳng bao giờ nói với mình những lời như thế này."
Nguyên Đường khựng lại, đột nhiên có thêm ký ức mấy chục năm thì sao có thể không thay đổi được chứ?
"Vậy cậu thấy mình thay đổi tốt hay xấu?"
Hồ Yến suy nghĩ một chút: "Chắc là tốt, mình thấy bây giờ cậu chín chắn hơn nhiều đấy, anh mình cũng nói là con người ta phải trưởng thành lên mới không bị lừa. Có vài người sẽ nói cậu thay đổi vậy là không tốt, điều đó chứng tỏ họ có ý đồ xấu, họ mong cậu đừng thay đổi để dễ dàng lợi dụng cậu thôi."
Nguyên Đường im lặng một lát, lẩm bẩm: "Ừ nhỉ, chỉ có người thật lòng tốt với mình mới mong mình không bị lừa."
Hồ Yến bỗng nhiên hăng hái hẳn lên, đứng lên xe đạp: "Mình sẽ không để bị lừa đâu! Nguyên Đường, chúng ta đi kiếm tiền nào!"
Công trường nằm ở phía bắc thành phố, Nguyên Đường và Hồ Yến chia tay nhau ở cổng nhà máy thảm, cô đi bộ dọc theo nhà máy thảm khoảng mười mấy phút thì đến công trường.
Nguyên Đường mặc chiếc áo ngắn tay có mụn vá, quần màu đen, chỗ đầu gối cũng có hai miếng vá to.
Từ xa, cô đã nghe thấy Hồ Minh - anh hai của Hồ Yến đang mắng người ta.
"Chỉ là trát mặt ngoài thôi, tai mày bị lông lừa bị kín rồi phải không? Sao có thể hiểu thành tao bảo mày cạo hết lớp trát này ra, mày không có não à? Mày nói tao coi, mày cạo xi măng mặt ngoài để làm gì? Cạo ra rồi nhét vào não mày à?"
Năm nay Hồ Minh mới hơn hai mươi tuổi, dáng người thấp bé, nhưng lúc này anh ta lại đứng đó, chửi bới cậu thanh niên cao hơn mình cả cái đầu, trông rất hung dữ đáng sợ.
Trông cậu thanh niên kia mới mười lăm mười sáu tuổi, đúng là lứa tuổi bốc đồng, bị Hồ Minh chỉ thẳng mặt mắng chửi đến nỗi mặt đỏ bừng, tay siết chặt thành nắm đấm, cúi đầu không nói.
Hồ Minh mắng chửi được một lúc, quay đầu nhìn thấy Nguyên Đường đã bắt đầu kéo gạch thì tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút.
Thật ra, mấy hôm trước, khi em gái nói với anh ta rằng muốn giới thiệu Nguyên Đường đến đây làm việc, anh ta không muốn cho lắm.
Ở công trường, những người cẩn thận sẽ không thích dùng lao động nữ. Thử nghĩ mà xem, giữa trưa nắng nóng, một đám đàn ông cởi trần, ai cũng thô lỗ. Nhưng nếu có một cô gái trẻ ở đó, dù là đàn ông nói năng thô tục kém duyên hay là cô gái ngại ngùng che mặt, thì ai cũng đều khó xử.
Cho nên Hồ Minh bị em gái nài nỉ đến mệt mỏi, nghĩ có thể để Nguyên Đường đến làm hai ba ngày rồi sau đó kiếm cớ đuổi đi là được.
Nhưng mà anh ta cảm thấy không cần phải đợi anh ta đuổi đi đâu, có lẽ Nguyên Đường sẽ không thể chịu đựng được dù chỉ một ngày.
Ai ngờ đâu, Nguyên Đường đến làm việc được hai ngày rồi mà vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì.
Mấy việc nặng nhọc ở công trường như trộn xi măng, sàng cát, bốc vác gạch, việc nào Nguyên Đường cũng làm được.
Có mấy anh công nhân trẻ tuổi nói năng linh tinh, buông lời trêu ghẹo, Nguyên Đường cũng có thể khéo léo đáp trả lại.
Quan trọng nhất là, con bé này gặp ai cũng gọi là chú bác, có người mới ngoài hai mươi tuổi đã bị con bé gọi là chú bác, thế là cũng ngại ngùng không dám trêu chọc con bé nữa.
Ngoài giờ làm việc ra thì lúc nào Nguyên Đường cũng lặng lẽ ngồi một mình, cô nhặt được một tấm bạt rách ở cạnh công trường, dựng tạm bên cạnh bức tường. Đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, cô cũng không vào căn lán đã dựng cùng những người khác, mà ngồi dưới tấm bạt ăn uống, nghỉ ngơi một mình.
Hồ Minh gan dạ nhưng rất cẩn thận, thấy vậy thì càng thêm nể phục Nguyên Đường.
Ban đầu anh ta định nhắc nhở Nguyên Đường đừng vào trong lán, đàn ông đông, trưa hè ai cũng cởi trần ngủ, có người còn cởi hết quần áo.
Một công trường mười mấy người, anh ta cũng không thể trông coi hết được, chẳng thà ở ngoài một mình cho yên tĩnh, tầm nhìn rộng rãi, cũng tránh xảy ra chuyện không hay.
Bây giờ Nguyên Đường có thể tự xử lý ổn thỏa, Hồ Minh cũng yên tâm hơn nhiều.
Bận bịu tất bật cả buổi sáng, Nguyên Đường chạy mấy chuyến xe cút kít chở cát, hai củ khoai lang ăn sáng ở nhà chẳng thấm vào đâu, cô đã sớm đói đến mức hoa cả mắt.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Nguyên Đường vội vàng nhóm bếp bằng dầu hỏa, cho mì sợi vào nồi luộc chín, lấy ớt ngâm mang theo ra, rồi lại móc mỡ lợn trong túi ra, múc một thìa mỡ lợn cho vào bát mì.
Các công nhân đều tự mang cơm nước theo, nhưng vì có rất nhiều người là trụ cột trong gia đình, nên cơm nước cũng tạm được, có tương nhà làm, thỉnh thoảng có người mang theo một ít thức ăn, chia nhau là có một bữa tươm tất.
Nguyên Đường không biết Nguyên Đức Phát có biết cô đang làm gì ở ngoài không, dù sao thì dạo này người nhà cũng chẳng quản cô, ngày nào ra ngoài cô cũng mang cơm theo.
Chỉ là cơm nhà thì dễ mang đi rồi, nhưng thức ăn và dầu thì không có phần của cô. May mà còn có mỡ lợn và một tệ ba hào cô đã giấu trước đó, Nguyên Đường dự định đợi khi nào ăn hết chỗ mỡ lợn này thì sẽ mua một cân thịt mỡ về rán lấy mỡ.
Cô muốn kiếm tiền, nhưng cũng không ý định bỏ mạng ở đây. Làm việc nặng nhọc thì ngày nào cũng phải ăn ít thịt mỡ mới được.
Đang ăn thì Nguyên Đường nghe thấy tiếng cậu thanh niên học việc của Hồ Minh, cô lén nhìn ra ngoài từ dưới tấm bạt.
Cậu thanh niên choai choai đang nổi cáu với người mẹ đến đưa cơm trưa cho mình.
"Con không làm nữa! Công việc gì đâu, trời thì nóng như lửa đốt mà ngày nào cũng phải trát tường dưới trời nắng, học hành vất vả lại còn bị mắng mà chỉ được có hai tệ bạc, có ích gì đâu!"
"Mẹ đừng khuyên con nữa, con muốn đi miền Nam, mẹ nói với anh ta con không làm nữa."
Người phụ nữ nông thôn luống tuổi lo lắng đến mức đổ mồ hôi, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ: "Con trai à, chúng ta phải nhờ người quen mới xin được việc ở đây, phải năn nỉ bao nhiêu họ hàng mới xin được việc này. Con đừng nói nghỉ là nghỉ như vậy, ai học nghề mà chẳng như thế, anh ta mắng con, con cũng đừng để bụng làm gì, chúng ta học xong rồi thì không đến nữa."
Mắt cậu thiếu niên đỏ hoe: "Con không làm nữa! Mẹ nói hay không, mẹ không nói thì con tự đi nói!"
Cậu ta lao đến trước mặt Hồ Minh như một cơn gió, quăng một câu không làm nữa rồi lập tức bỏ đi. Hồ Minh đang ăn cơm, anh ta là thợ có kỹ thuật, buổi trưa còn được ăn cơm cùng nhà thầu, miếng thịt đầu heo trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống thì đã bị cậu học việc trút giận vào mặt.
Hồ Minh cũng không phải người dễ tính, anh ta há miệng: "Được thôi, cút đi."
Không biết có bao nhiêu người xin anh ta dạy nghề, thằng nhóc này thật không biết điều.
Mặt mày mẹ cậu thiếu niên méo xệch, bà ấy vội vàng chạy đến xin lỗi. Hồ Minh cũng lười so đo với một người phụ nữ, phẩy tay bảo bà ấy về đi.
Nguyên Đường nghe cuộc cãi vã này xong thì chiều hôm đó lập tức đi tìm Hồ Minh.
Hồ Minh như nhìn thấy ma: "Em nói gì cơ? Em muốn học nghề thợ nề?"
Nguyên Đường gật đầu quyết tâm: "Vâng, anh dạy em đi, em đảm bảo em sẽ nghe lời."