Nguyên Đường đã quyết tâm muốn đi làm công nhân, nhưng ở phía bên kia làng, vẫn có người nhớ đến cô.
Vương Mỹ Yêu năm nay 21 tuổi, lớn lên có nước da trắng và gầy, vẻ ngoài thanh tú. Mái tóc dày một mớ, cũng không buộc lên mà buông xõa sau tai. Cô ta mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc váy xanh hết sức bình thường, eo đeo một chiếc thắt lưng da viền hoa nhỏ, lộ ra đường cong mảnh mai của vòng eo cô ta. Chân đi đôi dép da, màu trắng gạo hiếm thấy ở làng quê bây giờ, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô ta.
Mẹ của Vương Mỹ Yêu bưng một đĩa thịt chiên vào nhà, nhiệt tình gọi cô ta: "Gái út ơi, lại đây nếm thử thịt mẹ chiên này, không phải hôm qua con nhắc mãi muốn ăn món này sao?"
Mẹ Vương là người Tứ Xuyên, năm xưa được người cùng làng giới thiệu mà vượt ngàn dặm xa xôi gả tới nơi này. Sống ở huyện Bạch đã nhiều năm, giọng nói của bà ta thỉnh thoảng vẫn lộ ra chút giọng địa phương. Điểm khác biệt là trong nhà ai cũng đều gọi Vương Mỹ Yêu là Tiểu Yêu, chỉ có bà ta gọi con gái là “gái út”.
Vương Mỹ Yêu có một anh và một em trai, lần này trở về là vì anh lớn của nhà họ Vương kết hôn.
Vương Mỹ Yêu cầm một miếng thịt chiên giòn lên, mùi hương của hạt tiêu và ớt cay Tứ Xuyên bùng nổ, vị khô giòn thơm ngon, là cách làm mà mẹ Vương mang từ tỉnh Tứ Xuyên về.
"Thế nào con?"
Vương Mỹ Yêu gật đầu, nũng nịu ôm lấy eo mẹ: "Ngon lắm ạ, mẹ làm nhiều một chút nhé, ngày kia con mang đi."
Mẹ Vương trách yêu nói: "Còn cần con phải nói à, mẹ bảo anh con ngày mai lên huyện mua thịt, thịt ở cửa hàng đại lý toàn mỡ, muộn một chút là không mua được, lên huyện mua ít thịt thăn ngon về, mẹ làm xong đóng hộp bánh quy, con mang đi chia cho đồng nghiệp của con nhé."
Nhắc đến đồng nghiệp, vẻ mặt Vương Mỹ Yêu có hơi mất tự nhiên.
Mẹ Vương ngược lại không nhận ra, tự lo việc của mình.
Vương Mỹ Yêu nghịch ngón tay một lúc, rồi hỏi: "Mẹ, sao nhà họ Trần và nhà họ Nguyên vẫn chưa gửi thư tới nhỉ?"
Gương mặt mẹ Vương tỏ vẻ khinh thường: "Ai mà biết được chứ. Gái út à, mẹ nói này, con đừng dẫn bọn họ đi, chúng ta cần gì phải bận tâm chuyện đó. Vả lại nhà mình với nhà họ Nguyên và nhà họ Trần có gần gũi gì đâu, nếu con thực sự muốn giúp đỡ người, chi bằng dẫn em họ con đi thì tốt hơn. Mặc dù năm nay con bé còn nhỏ tuổi, nhưng khi con đến bên đó thì cứ nói con bé đủ 16 tuổi rồi, ai mà đi kiểm tra hộ khẩu của con bé chứ?"
Mẹ Vương cực kỳ không muốn để con gái dẫn người đi, chuyện này thì chẳng có suy nghĩ phức tạp gì, hoàn toàn là vì bà ta thấy con gái kiếm tiền như vậy, quyết tâm như vậy. Nhìn quanh làng, ngoài một hai nhà cực kỳ giàu có xây được nhà hai tầng, thì nhà mình bây giờ là có triển vọng nhất.
Gần đây bà ta rất đắc ý mà vui mừng hớn hở, con trai lớn cưới con dâu, con gái làm bà ta nở mày nở mặt, còn sắp xây nhà nữa...
Bà ta đi trong đường làng đều có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng của người khác rơi lên lưng mình. Đây nhá, con gái mới về được mấy ngày mà người đến hỏi cưới đã vượt qua ngưỡng cửa. Chỉ có điều trong lòng mẹ Vương đắc ý, nhưng miệng vẫn không hề nới lỏng. Cô con gái giỏi giang thế này, cưới về là có thể kiếm được tiền, bà ta điên mới để con gái lấy chồng lúc này.
Thế nào đi chăng nữa cũng phải đợi đến khi trong nhà xây thêm một tòa nhà nữa, lo liệu xong cho thằng con trai út, rồi mới chọn một người tử tế cho con gái.
Nhà họ Trần và nhà họ Nguyên cũng nói muốn gửi con gái đi miền Nam, nhưng lỡ đâu hai nhà đó cũng dựa vào con gái mà ngang hàng với bà ta, thế không phải tức chết bà ta sao?
Con bé Trần Châu đó nhìn trông cũng chỉ là đứa hèn nhát, nhưng Nguyên Đường thì lại không giống vậy, lớn lên xinh đẹp lại học hết cấp hai. Nếu cô đi ra ngoài kiếm sống, sẽ lấn át gái út nhà mình.
Vì vậy mẹ Vương hoàn toàn không muốn cho Trần Châu và Nguyên Đường đi.
Nhưng trong lòng Vương Mỹ Yêu lại vô cùng lo lắng, cô ta cắn móng tay, đầu óc quay cuồng cực nhanh.
Lần này cô ta trở về và xin nghỉ phép một tháng, không những kiếm được ít tiền mà còn nợ ân huệ của quản đốc.
Phải biết rằng cô ta kiếm được bao nhiêu tiền hoàn toàn phụ thuộc vào quản đốc. Lúc xin nghỉ phép, quản đốc rất không vui, nói cô ta khó lắm có vài khách hàng quen, chưa tới một tháng, đã giới thiệu khách hàng của cô ta đi mất.
Vương Mỹ Yêu khổ sở van nài một lúc, còn nói mình có thể giới thiệu hai người đến, quản đốc mới thỏa hiệp nói sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô ta chu toàn.
Vương Mỹ Yêu làm nghề này đã hai ba năm, trước đây chưa từng có ý định giới thiệu người đến. Một là vì cô ta giấu gia đình rất kỹ, ngay cả việc gửi tiền cũng tính toán thời gian gửi, chỉ sợ gia đình biết chuyện. Hai là cô ta cũng biết làm việc này là tạo nghiệp chướng.
Nếu không phải lần này thực sự không còn cách nào khác, cô ta chắc chắn không thể làm vậy.
Tuy nhiên cô ta cũng hạ quyết tâm, chỉ làm một lần này thôi, bây giờ cô ta cũng lớn tuổi rồi, làm thêm vài năm nữa sẽ về lấy chồng, vào thời điểm này, cô ta không dám làm hỏng danh tiếng.
"Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa, cô của con trước đây đối xử với mẹ không tốt, con mới không muốn dẫn con gái cô ấy đi đâu."
Vương Mỹ Yêu vắt óc suy nghĩ ra cái cớ này khiến mẹ Vương cảm động rơi nước mắt.
Rồi cô ta lại hạ thấp giọng nói với mẹ: "Mẹ đừng nói với người ngoài nhé, thực ra con dẫn người đi cũng có tiền hoa hồng đấy. Mỗi người có một khoản phí là 100 tệ lận."
Mẹ Vương kinh ngạc nói: "Nhiều thế!"
"Sao lại cho nhiều vậy?"
Vương Mỹ Yêu xoa xoa cánh tay: "Công việc nặng ấy mà, bọn họ đi làm không giống con, con là ngồi trong văn phòng, còn cô ta phải xuống phân xưởng, kiếm cũng ít hơn con. Mẹ đừng nói với người ta nhé, nói ra thì người ta không đi, con không kiếm được 200 tệ này đâu."
Mẹ Vương lập tức thấy nhẹ nhõm, có tiền kiếm mà không cần phải vượt qua người nh à mình, bà ta vui vẻ gạt bỏ những suy nghĩ nhỏ nhen vừa rồi, khiến con gái an lòng: "Con yên tâm, chắc chắn mẹ không nói đâu."
200 tệ!
Tương đương với tiền lương của ba tháng làm việc ở trên huyện đấy.
Vương Mỹ Yêu thở phào nhẹ nhõm một tiếng: "Vậy được rồi ạ, mẹ à, con đi hỏi nhà bọn họ xem sao, nếu cùng nhau đi thì phải nhanh chóng đặt vé xe."
Không ra khỏi cửa không biết, một khi ra ngoài rồi quay trở lại, mới biết quê hương nhỏ bé và bất tiện đến nhường nào. Cứ lấy chuyện đi xe làm ví dụ đi, đầu tiên phải đạp xe lên huyện trước, rồi ngồi xe buýt, và ngồi tàu hỏa... Trước sau mất ba ngày mới đến.
Nhưng dù bên ngoài có tốt đến đâu, thì đó cũng không phải là nhà.
Vương Mỹ Yêu nhìn về phía mái tóc hơi bạc của mẹ, trong lòng vừa có cảm giác hổ thẹn vừa có thêm dũng khí.
Làm thêm ba năm nữa, rồi lại ba năm nữa, mẹ sẽ không phải vất vả như vậy nữa, cô ta cũng có thể yên tâm về nhà lấy chồng, sống cuộc sống tốt đẹp.
Mẹ Vương vui sướng đáp một tiếng, rồi lại nhét cho con gái hai tệ, bảo đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng.
Mặc dù bây giờ tiền trong nhà đều do tự mình đưa, nhưng Vương Mỹ Yêu rất say mê chút tiền tiêu vặt mẹ cho cô ta này.
Khi Vương Mỹ Yêu ra khỏi cửa vừa hay gặp bà nội của cô ta, bà già Vương chống gậy, suýt đụng phải cô ta, vừa nhận ra người thân, mặt bà ta liền như hoa cúc nở rộ.
"Cháu gái lớn đi đâu đấy?"
Vương Mỹ Yêu sa sầm mặt, không thèm nói một tiếng, cũng chẳng đếm xỉa gì đến bà cụ.
Bà già Vương thấy cô ta đi xa liền nhổ một bãi nước bọt: "Cái quái gì thế này, con điếm nhỏ bất hiếu!"
Bà ta quay mặt lại vội vàng thu lại vẻ mặt, sợ con dâu nhìn thấy. Chỉ dám âm thầm mắng trong lòng.
Con nhỏ chết tiệt này vẫn mang hận chuyện hồi nhỏ bà ta suýt dìm chết cô ta, nhưng dù bà ta muốn làm cũng đâu có làm được. Sau đó dù bản thân không hả giận mà đặt tên cho cô ta chữ "Yêu", mong ngóng cô ta nhanh chóng chết yểu, nhưng mà cô ta cũng có chết yểu đâu?
Bây giờ cô ta thành công rồi, trái lại còn gây khó dễ bà già này, trở về được mấy ngày rồi mà chả thèm gọi.
Hừ!
Vương Mỹ Yêu đi xa, nghĩ đến bà già kia ở sau lưng chỉ dám lén lút chửi mình, trong lòng thoải mái như uống nước đá giữa mùa hè.
Cô ta kiếm được nhiều tiền như vậy, duy chỉ có khoảnh khắc này là sảng khoái nhất.
Vương Mỹ Yêu mang theo tâm trạng vui vẻ đi đến nhà họ Trần.
Không biết cô ta nói cái gì, mà chẳng mấy chốc mẹ Trần Châu đã lễ độ cung kính tiễn cô ta ra cửa, cúi đầu khom lưng.
"Vậy cứ quyết định như thế nhé, Trần Châu nhà thím sẽ đi với cháu, chỉ có một điều, con bé còn nhỏ tuổi, tiền lương cầm về sợ con bé tiêu xài bừa bãi, cháu phải nói với cấp trên của cháu, mỗi tháng gửi tiền về một lần nhé.”
Vương Mỹ Yêu rất khinh thường kiểu trọng nam khinh nữ này, mặt lạnh tanh: "Không gửi được đâu, hơn nữa, nhà máy chỉ bao chỗ ở chứ không bao ăn uống, ăn cơm phải tự mua phiếu ăn. Còn có quần áo để mặc và đồ vệ sinh cá nhân nữa, bản thân cô ấy mỗi tháng cũng phải chi tiêu.”
Mẹ Trần Châu lo lắng: "Ăn cơm có thể tốn được bao nhiêu tiền chứ? Một bát cơm một cái bánh bao, thêm ít dưa muối là đủ rồi còn gì? Quần áo thì càng không cần, nhà máy các cháu không phát đồng phục à, với lại thím nghe người ta nói miền Nam ấm áp, không cần mua áo bông, vậy một bộ là đủ rồi, còn mua gì nữa? Nhóc con à, thím tin tưởng cháu mới giao Trần Châu cho cháu đấy, nếu cháu không đảm bảo được điều này, vậy bọn thím không đi nữa.”
Bà ta muốn gây khó dễ một phen, nào ngờ Vương Mỹ Yêu vốn chẳng mấy ưng ý Trần Châu.
Da Trần Châu ngăm đen, đây là một điểm yếu lớn, cô ta cũng chỉ sợ rằng chỉ để mỗi mình Nguyên Đường đi sẽ khiến người ta nghi ngờ mà thôi.
"Vậy được, thím suy nghĩ kỹ lại đi.”
Vương Mỹ Yêu quay mặt đi thẳng về phía nhà họ Nguyên, để mẹ Trần Châu đứng chết trân ở đó.
Mặt bà ta vừa xanh vừa trắng, tự mình gây rắc rối, lại không chịu hạ mình nói những lời hay ho với Vương Mỹ Yêu, bà ta tức giận đến nỗi xoay vài vòng tại chỗ và tát Trần Châu một cái.
"Mày là đồ vô dụng! Sao cái gì cũng làm không nên hồn thế!”
Trần Châu khóc thút thít, mẹ Trần Châu mắng dữ dội, trong lòng hối hận vì mình vừa nãy nói chuyện quá thẳng thừng, sao không cứu vãn một chút. Bây giờ thì hay rồi, con vịt đến tay còn bay mất.
Mẹ Trần Châu đánh người ở ngoài, dường như cố ý muốn để cho Vương Mỹ Yêu nghe thấy.
Vương Mỹ Yêu nghe rõ mồn một, nhưng không có ý định ra giải vây, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, nếu Nguyên Đường đi, dẫn theo Trần Châu cũng chẳng sao. Trọng điểm là ở Nguyên Đường.
Cô ta đến đúng lúc, lúc này nhà họ Nguyên đang ăn cơm trưa.
Ruộng đất trong nhà vội vã cày cấy đã gần xong, hôm nay trời quá nóng, Nguyên Đức Phát thỏa hiệp cho về nghỉ ngơi, phần còn lại tối nay thức đêm ra làm là xong.
Bữa trưa vẫn do Nguyên Đường nấu, chỉ là không có thịt.
Nguyên nhân là sáng nay Triệu Hoán Đệ vừa dậy đã đòi Nguyên Đường tiền thừa hôm qua, Nguyên Đường nói mình để trên tủ. Triệu Hoán Đệ tìm một vòng cũng không thấy, thế là nổi trận lôi đình.
Bà ta vốn muốn đánh Nguyên Đường một trận, kết quả bị Nguyên Đống và Nguyên Đức Phát ngăn lại.
Lý do cũng rất đầy đủ, từ nhỏ đến lớn Nguyên Đường chưa từng lấy một xu nào của nhà cả. Cả nhà ai cũng đều không tin cô sẽ lấy hơn một tệ còn thừa bỏ vào túi riêng.
Triệu Hoán Đệ tức giận: "Nó không lấy thì là ai lấy hả?”
Mấy đứa nhỏ đều không thừa nhận là ăn cắp tiền, chẳng lẽ tiền tự mọc chân chạy đi?
Cuối cùng Triệu Hoán Đệ tức quá, lục tung cả phòng Nguyên Đường lên, nhưng đừng nói là tiền, ngay cả bóng dáng một tiền hào cũng không thấy.
Vô duyên vô cớ mất tiền khiến Triệu Hoán Đệ tức đến đau ngực, cơm trưa cũng không ăn nổi.
Hôm nay không có thịt, thôi thì ruộng đất cũng gần cày xong, chỉ còn vài việc lặt vặt, Nguyên Đức Phát chủ động giảng hòa nói không cần mua thịt nữa. Cả nhà trưa nay ăn mì chay.
Xào nấm và cà chua đến khi ra nước, đậu phụ trước tiên cho vào nồi không dầu rán hai mặt cho khô lại, rồi mới cho vào nước dùng, miếng đậu thô thấm đẫm nước dùng, hương vị mì chay cũng không đến nỗi khó nuốt.
Cả nhà trừ Triệu Hoán Đệ nằm trên giường không ăn ra thì đều quây quần bên bàn ăn mì.
Vương Mỹ Yêu vào cửa trước tiên chào hỏi: "Chú Nguyên, chú đang ăn cơm à.”
Nguyên Đức Phát vội đứng dậy: "Đang ăn đây.”
Quay đầu nói: "Con hai, mau múc cho chị Yêu của con một bát đi.”
Vương Mỹ Yêu vội vàng xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu ạ, cháu ăn rồi.”
Nguyên Đường nắm chiếc đũa ăn cơm, Nguyên Liễu lén nhìn chị hai, huých huých Nguyên Cần, Nguyên Cần tránh đi, trái ngược thường ngày không đáp lại cô bé.
Cả nhà đều biết Vương Mỹ Yêu tại sao đến, Nguyên Đức Phát bưng bát cơm vào phòng gọi Triệu Hoán Đệ.
Triệu Hoán Đệ đang ôm đầu trong phòng, tức đến đau gan, trằn trọc lật qua lật lại, trong đầu toàn là số tiền một tệ ba hào kia. Vừa nghe Vương Mỹ Yêu đến, lập tức vui mừng khôn xiết.
Mặt mày hớn hở vội vàng ra ngoài: "Mỹ Yêu đến rồi à, mau ngồi đi, mau ngồi đi.”
Trên gương mặt Vương Mỹ Yêu nở nụ cười: "Xem ra cháu đến không đúng lúc, làm phiền chú thím ăn cơm rồi.”
"Sao lại thế được, dù cháu không đến, thím cũng định đi tìm cháu đây.”
Vương Mỹ Yêu thấy thái độ của Triệu Hoán Đệ, trong lòng lập tức ổn định hơn nhiều.
"Đâu có, ai đến chẳng như nhau, chủ yếu là phải đặt vé rồi, cháu đến xem Tiểu Đường có thiếu đồ gì không, ra ngoài làm ăn, cái gì nên mang thì vẫn phải mang cho đủ.”
Vương Mỹ Yêu nói chuyện với Triệu Hoán Đệ, ánh mắt liếc nhìn Nguyên Đường.
Càng nhìn càng thấy hài lòng.
Khuôn mặt trái xoan của Nguyên Đường ở chỗ của bọn họ không được ưa chuộng, nhưng ở miền Nam có khối người thích. Hơn nữa ngũ quan của cô gái này không tệ, chỉ là tóc cần để nuôi thêm…
Hai người trò chuyện nói đông nói tây một lúc.
Nguyên Đường rầu rĩ ăn xong bữa cơm.
Vừa đặt đũa xuống, Triệu Hoán Đệ đã gọi cô: "Con hai lại đây, sao lớn thế này rồi mà vẫn không biết điều vậy, gặp chị Yêu mà không chào hỏi gì cả. Bình thường mẹ dạy con thế nào, bộ dạng khúm núm trông ra làm sao.”
Triệu Hoán Đệ giống như nhiều bậc phụ huynh khác, thích nhất là quở trách con cái trước mặt người quen.
Dường như nói Nguyên Đường cái gì cũng sai, thì càng thể hiện bà ta vô cùng sáng suốt vậy.
Nhưng hôm nay hy vọng của bà ta chắc chắn sẽ tan biến.
Nguyên Đường đứng dậy đi qua, câu đầu tiên đã không để lại mặt mũi cho bà ta.
"Chị Yêu, em không đi miền Nam nữa đâu, chị không cần nghe lời mẹ em, bà ấy không quyết định thay em được."