Trước khi đến Nguyên Đường đã suy nghĩ qua về tương lai của mình.
Cô quyết định phải học trung học, không chỉ trung học, mà còn đại học, cô muốn bất chấp tất cả và không giữ lại bất cứ thứ gì để trau chuốt bản thân thành dáng vẻ trong mơ.
Đi học, là con đường duy nhất của cô.
Con đường này đầy gai góc, cũng định sẵn cô đơn. Cô không giống như Nguyên Đống.
Nguyên Đống chỉ cần có thể học lên, bố mẹ và người dân trong làng đều sẽ sẵn lòng giúp đỡ nó, quá nhiều người sẽ vì nó tạo một tương lai rực rỡ, đưa nó tiến tới con đường thịnh vượng.
Còn cô có cái gì?
Cô chả có cái gì cả.
Nguồn gốc của tất cả việc này, chỉ là bởi vì Nguyên Đống là con trai, trong giá trị quan đơn giản của tất cả mọi người xung quanh, chỉ có con trai mới là đáng để đầu tư, nếu con trai thành công, đó là niềm tự hào của tổ tông. Cho dù con gái có xuất sắc đến đâu, cũng không thể tránh khỏi việc kết hôn sinh con thì cũng là người của nhà khác rồi.
Nếu mà Nguyên Đường cả đời này không sinh ra ở nông thôn, hoặc là thời đại phát triển không có nhanh như vậy, hoặc lại là, cô không có trải qua những điều ở kiếp trước, có lẽ cô sẽ không cảm thấy những "ước định mà thành" đó chướng mắt.
Nhưng cô đã từng gặp, cô đã gặp rất nhiều nữ khoa học gia trên TV, nữ thương nhân, nữ hiệu trưởng……
Cho nên cô rất hiểu, học hành chính là dây thừng cứu mạng cô, cuộc đời cô phụ thuộc vào con đường học tập gian khổ này.
Nguyên Đường biết bản thân học không nhiều, sau khi sống lại mặc dù cơ thể đã phục hồi về mức trẻ trung, nhưng trí tuệ không vô duyên vô cớ gia tăng, sau hàng chục năm xa trường học, kiến thức cơ bản của cô thậm chí còn kém hơn so với kiếp trước vào thời điểm này.
Điều này cũng có nghĩa là, một khi bắt đầu học, cô không thể làm việc lâu dài, không thể hy sinh thời gian học trong thời gian dài. Và khoản học phí bốn mươi tệ kia đang chờ giải quyết, vẫn đang đè nặng trên vai cô.
Hồ Yến khuyên: "Chỗ anh trai mình luôn thiếu người... Nhưng Tiểu Đường, mình nghĩ cậu vẫn là đừng đi, làm lao động phổ thông mệt lắm. Phải kéo gạch, phải làm với xi măng, không phải công việc con người làm được."
Nếu việc kiếm tiền dễ dàng thoải mái, sớm đã đông người xếp hàng chờ rồi.
Nguyên Đường lắc đầu: "Về việc này, cậu giúp mình hỏi nhé. Chỉ có một yêu cầu, mình muốn lương được trả theo ngày, không được ép tiền công."
Hồ Yến khuyên cô không được, chỉ có thể đồng ý,
Nguyên Đường không ở lại lâu bèn rời đi, hai người hẹn nhau đợi vài ngày sau sẽ cùng đi lên huyện.
Trong một ngày cô đã bắt đầu hai việc quan trọng nhất, Nguyên Đường hiếm khi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Cô đi quanh điểm bán hàng một vòng, hai tệ của Triệu Hoán Đệ đưa cho, cô đã tiêu bảy hào mua hai lạng rưỡi thịt ba chỉ, còn lại hai lạng rưỡi mua thịt mỡ có bì.
Sau khi về nhà lập tức mở bếp, rán mỡ để lấy dầu, lấy ra được hầu hết mỡ lợn, múc ra hơn nửa bát tráng men mỡ lợn trong suốt.
Nguyên Đường tìm trong nhà nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cái hũ không nhỏ, cô để mỡ lợn nguội rồi chuyển vào hũ nhỏ, mang vào phòng giấu kỹ, còn phần cặn mỡ lợn cô tự mình răng rắc ăn hết, không để lại một mẩu nào.
Chỗ thịt ba chỉ còn lại thái thành lát mỏng, nhờ cái may của kiếp trước xoay quanh bếp núc, bàn tay khéo léo của Nguyên Đường thịt ba chỉ được thái mỏng đến mức gần như trong suốt, khi xào trong nồi, những lát thịt co lại bóng bẩy, không thể nào nhận ra chỉ có hai lạng rưỡi thịt. Nguyên Đường sau đó thái khoai tây và ngô thành từng khúc, thêm hai chén nước để ninh chín.
Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát đã bận rộn cả ngày, khi đi đến cửa, họ đã ngửi thấy một mùi hương thơm.
Nguyên Lương miệng ăn đầy dầu mỡ, tay ôm cái bát chạy đến: “Mẹ, nhanh đến ăn cơm! Cơm chị hai nấu rất ngon!”
Triệu Hoán Đệ lau mặt cậu trách móc: "Có ngon đến thế không, nhìn xem con vui mừng kìa."
Nguyên Lương gắp một miếng thịt cho Triệu Hoán Đệ nhìn: "Thật sự rất ngon, mẹ nếm thử đi."
Triệu Hoán Đệ chỉ cảm thấy con trai bé nhỏ đã làm cho trái tim của bà ta ấm áp lên.
"Mẹ không ăn, cũng cho con ăn hết, ăn nhiều mới cao lên được."
Nguyên Lương cũng không phải thật lòng nhường, nhưng cậu biết mỗi lần làm vậy mẹ luôn rất vui, sau đó nói là không ăn, để cậu ăn hết. Dần dần, Nguyên Lương cũng quen rồi. Để cho một chút có thể đổi lấy càng nhiều đồ ăn ngon, cậu lại không ngốc, mỗi lần đều phải tới trước mặt Triệu Hoán Đệ biểu diễn một phen.
Cậu nhét phồng miệng mình, nhầm mắt một cái là không biết lọt vào đâu.
Nguyên Đức Phát lấy khăn lau phẩy bụi trên người, Nguyên Đống thu dọn dụng cụ nông nghiệp, cả gia đình im lặng không nói quá nhiều.
Nguyên Đường cũng bình tĩnh, sắp bát đũa, ở giữa là một nồi thịt heo ba chỉ hầm rau củ, trong cái chảo là bánh màn thầu hấp, trong cái nồi nhỏ là cháo ngô.
Triệu Hoán Đệ vừa nhìn thấy món ăn thì đau lòng.
Trong nồi này có bao nhiêu miếng thịt?
Con ranh chết tiệt không lẽ nấu hết nửa cân thịt rồi!
Ngửi một lần nữa, thịt rau dầu mỡ mỡ, liệu dầu trong nhà bếp có bị đổ hết vào không nhỉ?
Thường thì, Triệu Hoán Đệ khi gặp tình huống như thế này, thì chửi cũng không hết giận, không nghiêm khắc đánh cho một trận bằng dây đai thắt lưng thì không xong đâu.
Nhưng ngày hôm qua, ông chồng mới cảnh báo với bà ta, vì vậy Triệu Hoán Đệ nén nổi cơn nóng nảy trong lòng, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Đống vẫn giống như hôm qua không nói chuyện chỉ ăn cơm, còn mắt Nguyên Cần thì đỏ hoe, vùi đầu ăn cháo không ăn rau.
Nguyên Đức Phát lòng đau như cắt, trong nhà chỉ có vài đồng tiền, nửa cân thịt cũng lên tới tám hào, nhưng ông ta cảm thấy hôm nay con hai chủ động nấu cơm, nói như thế nào cũng là mượn cho Triệu Hoán Đệ bậc thang đi xuống. Nếu đã xuống rồi, thì không cần phải làm cho bầu không khí đã hoà giải lại trở nên căng thẳng.
Vậy nên ông ta hoà giải: "Bữa cơm hôm nay nấu ngon lắm, thơm hơn so với những lần trước, mẹ con bà nói có phải không?"
Triệu Hoán Đệ cười ha ha một tiếng, nói một cách châm chọc: "Cho nhiều dầu như vậy, còn có nhiều thịt như thế, ngay cả bỏ đế dép vào ăn cũng ngon."
Nguyên Đức Phát lập tức hối hận vì đã nói ra câu nói này, tính tình của Triệu Hoán Đệ thật sự khiến người ta cạn lời.
“Được rồi được rồi, con nó khó lắm mới nấu ngon như vậy, mau ăn đi.”
Nguyên Đường cũng không ngẩng đầu, cúi đầu ăn cơm của mình.
Triệu Hoán Đệ mới vừa nói một câu đã bị chồng đẩy trở về, khó chịu đến nghẹt thở. Lại nhìn Nguyên Đường vô tri, càng tức giận hơn.
Bà ta cho rằng không thể trách bà ta về tính cách nóng nảy của mình, mà là trách về Nguyên Đường. Con ranh chết tiệt này chỉ cần im lặng không nói gì, là có thể khiến bà ta tức giận vô cùng.
Quả thực sinh ra đã khắc bà ta!
Trong lòng tức giận, khi Triệu Hoán Đệ ăn cơm thì vùng vằng, tức không thể xả ra được, cứ như muốn làm bà ta chết ngạt.
Cuối cùng khi góc mắt thấy được Nguyên Đường gắp đũa còn nhanh hơn cả Nguyên Đống, bà ta càng không thể kiềm chế được cơn giận.
Một chiếc đũa đánh vào mu bàn tay của Nguyên Đường, làm rơi một chiếc đũa của Nguyên Đường xuống đất.
“Ăn ăn ăn, cả nhà này chỉ có mình mày đang bới lộn đó, người khác không ăn à? Cầm cái chén tìm thịt, nhìn cái dáng vẻ tầm thường quê mùa của mày kìa!"
Nguyên Đường lặng lẽ nhặt cái đũa lên, Triệu Hoán Đệ vẫn chưa xong.
Bà ta luôn như vậy, miệng như mượn tới mà vội vã nói trả. Nói như bắn đạn bác, nói không hết không ngừng được.
"Nhìn xem nhà người ta, con gái nhà nào giống mày, giống như ma đói tái sinh, tương lai làm sao lấy chồng? Không sợ nhà chồng chê cười sao?"
“Tao với bố mày còn có Nguyên Đống bận rộn một ngày, mày không có mắt nhìn sao, trong phòng không quét, sân không dọn dẹp, tao vừa nhìn thấy heo cũng không cho ăn, mày nói xem mày còn có thể làm được chuyện gì, mọi thứ không xử lý được, chỉ biết ở nhà đợi ăn không ngồi rồi.”
Nguyên Đức Phát đã ngăn cản hai lần, Triệu Hoán Đệ không dừng lại lần nào.
Hành động nấu cơm của Nguyên Đường, dường như đã gửi cho bà ta một tín hiệu nhận sai. Sau đó, bà ta lại chửi Nguyên Đường, nhưng đối phương không cãi lại, điều này khiến bà ta nhận ra sự nhượng bộ của con gái. Bà ta gần như lập tức quên ngay cuộc tranh cãi hôm qua, một lần nữa nắm giữ quyền lực của người mẹ, đồng thời trong lòng còn có một cảm giác đắc ý nho nhỏ.
Bà ta không hiểu những điều lớn lao, cũng không biết nguồn gốc của sự tự mãn này, chỉ biết rằng lúc này lòng bà ta thật sự thoải mái.
Nhìn Nguyên Đường cúi đầu trước mặt bà ta, trên khuôn mặt cúi đầu đó chắc chắn là sự run rẩy, sợ hãi trước quyền uy của mẹ, sợ mất đi sự yêu thương của mẹ.
Biết như thế sớm hơn có phải tốt hơn không?
Triệu Hoán Đệ chỉ cảm thấy những đám mây đen mờ mịt đã bao trùm trong lòng mình suốt vài ngày nay giờ đã theo một trận mắng chửi này mà tản đi.
Nguyên Đường vẫn là sợ bà ta, bất kể sự sợ hãi này đến từ đâu, cũng đã mang lại sự an ủi và hài lòng cho bà ta.
Đây mới đúng. Trên đời này không có không phải bố mẹ, làm bố mẹ là công việc khó nhọc nhất trên thế giới, bản thân đã cho cô sự sống, cô phải vâng lời và ngoan ngoãn, con gái nhà ai mà không phải như vậy?
Hơn nữa, không hiếu thảo với bố mẹ, thế còn có thể là loại người gì tốt đẹp sao?
Chết rồi cũng phải xuống địa ngục, kêu ông Diêm Vương cho cô vào chảo dầu.
Ngay cả khi không nhìn lên, Nguyên Đường cũng có thể đoán được sự mãn nguyện trên khuôn mặt của Triệu Hoán Đệ, cô nắm chặt đũa, tay run rẩy một cách không thể nhìn thấy.
Mỗi lần đối đầu với Triệu Hoán Đệ, trong lòng cô đều như đang bị dày vò trong một ngọn núi lửa đã đi qua hàng chục lần. Dù lý trí nói với cô một trăm lần rằng cô nên mạnh mẽ, nhưng cơ thể luôn thành thật đưa ra phản ứng.
Sự sợ hãi của cô đối với Triệu Hoán Địch đã được khắc sâu trong xương tủy, sợ hãi này khiến bản thân gần như tuyệt vọng, như thể bất kể cô mạnh mẽ đến đâu, trước mặt cô vẫn là cô gái bé nhỏ nhất định sẽ bị vứt bỏ.
Trong nửa năm mà Triệu Hoán Đệ bỏ rơi cô, đã không thể tránh khỏi để lại một cái bóng đen trong lòng cô. Sự ân cần hiếm hoi mà Triệu Hoán Đệ thể hiện khi trở về, đã khiến cô rất trân trọng.
Cô sợ bị bỏ rơi, nhưng vẫn mong mỏi và nghi ngờ, tính toán xem tình yêu mà mẹ đã dành cho cô nhiều bao nhiêu, liệu có đủ để chống lại những tổn thương mà bà ta mang lại.
Hãy kiên nhẫn kiên nhẫn thêm nữa. Nguyên Đường bình tĩnh tự nhủ trong lòng mình.
Hãy kiên nhẫn kiên nhẫn thêm nữa. Mình muốn nhìn rõ tất cả điều này.
Dù đau khổ, dù kết quả cuối cùng làm mình thất vọng, mình cũng muốn nhìn rõ.
Tình thân mà mọi người ca ngợi, mối quan hệ huyết thống thật sự của Nguyên Đức Phát và Triệu Hoán Đệ, cuối cùng có thể yêu thương cô bao nhiêu.
Ở kiếp trước cuộc đời của cô đã trôi qua một cách mơ hồ, rốt cuộc đó có phải là trò đùa của số phận, hay là điều tất yếu do sự thiên vị của bố mẹ. Nếu đó là điều tất yếu, thì liệu trong điều tất yếu đó có chút hối tiếc và tội lỗi nào đối với cô không.
Triệu Hoán Đệ nói rồi lại nói, dần dần chuyển chủ đề về công việc làm thuê. Cuối cùng, Nguyên Đức Phát đã kịp thời xoay chủ đề, ánh mắt cảnh cáo Triệu Hoán Đệ.
“Được rồi mẹ nó, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm, không ăn sẽ bị nguội mất.”
Con nó đã ngoan ngoãn, lúc này lại truy đuổi đến cùng thì ngoài việc nhanh mồm nhanh miệng còn có ý nghĩa gì khác? Ban đầu Nguyên Đức Phát đã dự định sau bữa ăn sẽ nói chuyện với con gái một cách nhẹ nhàng, nhưng kế hoạch này đã thất bại, khiến ông ta hiếm khi mới phàn nàn lên với Triệu Hoán Đệ.
Tối hôm qua nói rất rõ ràng, không thể mắng không thể mắng, thế nào lại không quản được miệng.
Con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sau này Nguyên Đống và Nguyên Lương không thể thiếu chị em giúp đỡ, đối với con gái cay nghiệt như vậy làm gì.
Chỉ là ông ta hiểu rằng Triệu Hoán Đệ không phải là người có thể phân bua đúng sai được, chỉ có thể thở dài mệt mỏi trong lòng.
Nguyên Đường ăn xong rồi đi ra ngoài, ai cũng không để ý cô ra ngoài lúc nào.
Vẻ mặt Triệu Hoán Đệ u ám: "Kệ nó, ai biết trong lòng nó có ý tưởng gì."
Triệu Hoán Đệ cảm thấy việc bà ta thiên vị một số đứa trẻ trong nhà là chuyện bình thường. Ai bảo con bé Nguyên Đường không được lòng người chứ?
Lớn như vậy, chưa từng nghe qua nó nói một câu ấm lòng. Mỗi lần nhìn thấy bản thân như một khúc gỗ, không ngọt miệng và người cũng không đủ ân cần.
Thật là xui xẻo khi có một cô con gái như vậy.
Còn nữa chính là trong lòng Triệu Hoán Đệ có một cái gai nhỏ, khi Nguyên Đồng và Nguyên Đường mới hơn hai tuổi, có ông Kỳ Lý Trang nhà bên biết xem bói, ông đó không nổi tiếng lắm, nhưng vào thời điểm đó nhà họ Trần ở bên cạnh đang tìm người coi bói để sinh con trai, nên đã tìm đến nhà ông đó.
Mẹ của Trần Châu quay lại nói chuyện phiếm với bà ta, nói rằng người ta nói, con gái sinh nhật vào ngày ngày mùng tám, sinh ra đã khắc mẹ ruột.
Trùng hợp thay sinh nhật của Nguyên Đường, chính là vào ngày tám tháng mười.
Từ đó, Triệu Hoán Đệ có chút đau đầu nhức óc, luôn nghĩ rằng Nguyên Đường làm hại bà ta. Vì vậy, trong số ba cô con gái trong nhà, bà ta chán nhất chính là Nguyên Đường. Trong khoảng mấy năm, bà ta chưa sinh được Nguyên Lương, thậm chí còn nghĩ đến việc gửi Nguyên Đường đi.
Chỉ là vừa nhắc tới đã bị Nguyên Đức Phát phản đối, sau đó bà ta được như ý nguyện sinh hạ con trai, chuyện gửi Nguyên Đường đi coi như chưa từng nhắc tới.
Triệu Hoán Đệ rửa chén một cách cẩu thả, trong lòng nghĩ rằng ngày mai dù thế nào cũng phải nói rõ với Nguyên Đường, Vương Mỹ Yêu sẽ đi vào ngày kia, nếu lần này không đi theo, thì lần sau sẽ phải chờ đến bao giờ nữa?
Một tháng lương hơn hai trăm đấy!
Nếu không phải vì người ta không muốn người già, bà ta đã động lòng muốn đi rồi.
****
Nguyên Đường bước nhanh ra khỏi cửa nhà, trực tiếp chạy về chân núi phía sau.
Phía sau núi có một ngôi đền đất đổ nát, vài năm trước tồi tàn nên đã bị phá bỏ, chỉ còn lại một nửa sân tường, đôi khi có người đi ngang qua nghỉ ngơi ở đây. Sau đó người ta nói rằng có động vật bảo vệ ở phía sau núi, nên hiện tại không có nhiều người vào núi, nơi này càng trở nên hẻo lánh hơn.
Nguyên Đường đi vào nửa sân tường này, trong sân có một cây cổ thụ.
Bây giờ mọi người vẫn chưa biết giá trị của cây này, nhưng sau năm năm tới, cây này sẽ được xác định là cây cổ thụ trăm tuổi, xung quanh đã xây hàng rào, thậm chí còn xây đền cho cây này, coi như một điểm tham quan nhỏ của huyện Bạch.
Nguyên Đường trốn vào đây, cả thế giới chỉ còn một mình cô.
Cô đặt những thứ cô mang ra ở một nơi mà người khác không thể tìm thấy.
Một hũ mỡ lợn nhỏ, còn có một tệ ba hào tiền lẻ.
Sau khi cất kỹ ngồi ngây người dưới gốc cây một lúc, đặt đầu lên cánh tay, vùi vào đầu gối.
Sau một lúc, cô mới ngẩng đầu.
Ánh trăng mát lạnh như nước, cây cổ thụ vẫn còn đó.
Cô dậm chân cho đỡ tê, kéo tay áo xuống, rồi đi về nhà.
Đi chưa được bao xa, thì thấy một chiếc đèn pin.
Hồ Yến cầm đèn pin, vui mừng nói: "Mình đang chuẩn bị đi tìm cậu đây."
"Anh ba mình nói rồi, cần lao động phổ thông, ngay lúc này anh ấy có một công việc, huyện muốn xây bệnh viện mới, anh mình theo một ông thầu nhỏ xây nhà ở. Một người lao động phổ thông một ngày được một tệ sáu, không bao ăn ở."
Nguyên Đường hầu như không hề do dự: "Mình đi."