“Thư thông báo nhập học mất rồi?!”
Thầy Tiết kinh hãi:"Thứ quan trọng như vậy, làm sao có thể đánh mất? Đã tìm cẩn thận chưa? Con nhỏ này, con cũng không phải là người cẩu thả, làm sao có thể đánh mất? Đã hỏi người nhà chưa?”
Nguyên Đường cắn môi, từ khi sống lại tới nay, vẫn là lần đầu tiên có người lo lắng cho cô.
Cô kiên trì nâng trứng gà lên: "Thầy ơi, em về tìm sau, nhưng khả năng tìm được không cao... Thầy có thể hỏi giúp em được không?"
Nhắc tới chuyện lớn này, thầy Tiết lập tức vỗ ngực đáp: “Được, thầy đi hỏi cho em.”
Nguyên Đường cúi người thật thấp.
Chính cô cũng không chắc thư thông báo có thể lấy đến tay được hay không, cho nên chỉ có thể tới tìm thầy giáo xin đáp án trước.
Nhưng mặc kệ thư thông báo có thể lấy được hay không, cô nhất định phải đi học!
Nhét trứng gà vào trong lòng thầy Tiết, Nguyên Đường chạy nhanh như chớp, mặc cho thầy Tiết ở phía sau gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Thầy Tiết ôm mấy quả trứng gà kia, lặng lẽ thở dài một hơi.
Bóng dáng Nguyên Đường nhỏ gầy, nhưng sóng lưng lại thẳng tắp.
Mắt thầy Tiết có thể nhìn được rõ, cặp chị em sinh đôi nhà họ Nguyên này đều là học sinh của ông, ông ấy làm chủ nhiệm lớp của Nguyên Đường và Nguyên Đống ba năm, đã sớm phát hiện bên trong con người Nguyên Đường chính là tính kiên cường bất khuất.
Trường cấp hai trên huyện không cung cấp thức ăn, bọn nhỏ luôn tự mình mang theo lương khô, đến qgiờ cơm dùng bếp lò dầu hỏa hâm nóng một cái, ngủ cũng là tự mang theo chăn đệm ngủ ở nền đất trong phòng học.
Hoàn cảnh sinh hoạt khó khăn như vậy, Nguyên Đường cứ cách hai ngày còn phải về nhà ở một ngày, thứ nhất là trở về giúp người nhà làm chút việc, thứ hai là trở về lấy lương khô cho cô và Nguyên Đống.
Có lần ông ấy nhìn thấy Nguyên Đường vác tay nải đựng lương khô lẩm bẩm gì đó, nghe kỹ mới phát hiện cô đang học thơ cổ. Tay nải đầy lương khô nặng khoảng mười ký, bên trong đựng toàn là khoai lang, mì ngô và bánh bao hấp, tay nải nặng trịch hình như muốn uốn cong người cô, nhưng đôi mắt cô sáng lấp lánh, trong miệng học thuộc thơ cổ...
Bóng dáng đã từng thấy chồng lên với bóng dáng trước mặt.
Thầy Tiết cất kỹ trứng gà, suy nghĩ chờ mình thăm dò xong, sẽ trả trứng gà lại cho cô.
Một cô gái ở nông thôn muốn đi học luôn là một việc khó, nhưng chỉ cần cô có tấm lòng này, mình có thể giúp một tay thì giúp đi.
****
Nguyên Đường về đến nhà đã qua buổi trưa, Triệu Hoán Đệ chắc là đã về nhà, vội vội vàng vàng nấu cơm rồi lại đi ra ruộng.
Mở nắp nồi lên, Nguyên Đường nhìn thấy hơn nửa bát cà tím khoai tây đã được hầm chín, bên trong xen lẫn chút thịt băm.
Nguyên Cần không biết từ nơi nào xuất hiện: "Chị hai, mẹ dặn, trong nồi có cơm, đồ ăn trong bếp là để lại cho chị hết đó..."
Thấy Nguyên Đường tự mình xới cơm, Nguyên Cần lại nhớ tới lời mẹ bảo cô bé nói, cẩn thận mở miệng: "Chị hai, mẹ còn nói...Buổi tối ăn thịt ba chỉ hầm khoai tây, mẹ nấu không ngon bằng chị, để chị làm trước."
Nguyên Đường ăn hai miếng cơm: "Trong nhà không có thịt."
Triệu Hoán Đệ giữ tiền rất kĩ, không chỉ có tiền, mà cả thức ăn trong nhà cũng được để trong phòng bà ta, sợ lúc nấu cơm cô ăn vụng. Bất cứ thứ gì có chút thịt cũng bị khóa trong tủ.
Nguyên Cần cố lấy dũng khí: "Mẹ nói trên tủ có hai tệ, bảo chị đi mua nửa cân."
Nguyên Đường nhai hạt cơm.
Nguyên Cần cảm thấy dù chị hai có vẻ hung dữ, nhưng mình lại không chọc giận chị ấy, sau khi suy nghĩ một lúc, cô bé quyết định mạnh dạn nói.
“Chị, chị thật sự muốn đi học sao?”
Nguyên Đường ừ một tiếng.
Nguyên Cần vò góc áo không nói lời nào.
Nguyên Đường buông đũa xuống: "Sao vậy, em cảm thấy chị không nên đi à?"
Nguyên Cần nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy học đến cấp 2 cũng đủ rồi...Mẹ chúng ta nói, chúng ta học nhiều hơn nữa, trong nhà cũng không đủ tiền để đi học đại học. Tốt nghiệp cấp 3 cũng không khác biệt nhiều so với tốt nghiệp cấp 2…“
Cô bé lén lút ngước mắt nhìn Nguyên Đường: "Chị, nếu không thì chị nói cho em biết trong lòng chị nghĩ gì đi, em không nói với mẹ."
Nguyên Đường ăn cơm xong, thấy mặn nên tự rót cho mình một ly nước lớn.
Đang lúc Nguyên Cần cảm thấy lời này của mình không có gì sai, Nguyên Đường cười lạnh một tiếng.
“Nói với em sao?”
Cô tiến lại gần và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má của Nguyên Cần: "Ngay cả chị ba của em cũng biết không nên đến gần chị, ngược lại lá gan em khá lớn, dám đến chỗ chị tự tìm phiền phức."
Đầu óc Nguyên Cầm nổ vang một tiếng, hai má lập tức đỏ bừng: "Chị, chị có ý gì?"
Nguyên Đường đứng dậy không để ý tới cô bé.
Nguyên Cần nhịn rồi lại nhịn, ánh mắt dần dần đỏ lên, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Em đã làm gì sai? Em chỉ quan tâm đến chị mà thôi! Nếu chị không hiểu lòng em thì thôi, nhưng sao lại bắt nạt em!"
Cô bé rõ ràng là có lòng tốt! Sao chị hai lại không chịu nói đạo lý như vậy!
Nguyên Đường cầm tiền trên ngăn tủ định đi: "Không cần."
Lần tái sinh này, cô thấy rõ rất nhiều điều. Chẳng hạn như Nguyên Cần, kiếp trước cô luôn thương hại cô em gái nhút nhát và nhu nhược này. Nhưng cuối cùng thứ còn lại từ gia đình ăn tươi nuốt sống này, chỉ có một mình Nguyên Đường cô.
Cho nên kiếp này cô không cần phải đau lòng cho ai nữa. Cô chỉ đau lòng cho chính mình.
Nước mắt của Nguyên Cần cuối cùng cũng rơi xuống, đuổi theo vài bước: "Nguyên Đường! Em cũng đâu có chọc giận chị, chị giận em cái gì!"
Trong lòng cô bé cảm thấy rất bất công, rõ ràng mấy ngày trước chị gái cô bé không phải dạng như vậy, làm sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chị ấy lập tức coi cả nhà giống như kẻ thù của chị ấy, gặp người nào cắn người đó.
"Không phải tại em mà chị không đỗ vào cấp ba, sao lại trách người khác mà không trách bản thân mình! Mẹ chúng ta nói đúng, chị thật là ích kỷ!"
Nguyên Đường vốn đã đi ra ngoài rồi, nghe thấy lời này, tựa hồ lại quay lại tối hôm qua khi vừa gặp Nguyên Liễu, Nguyên Cần.
Một nửa lửa nóng một nửa rét lạnh đó, thiêu đốt cô, làm lạnh cô, làm cho cô không được yên.
Cô mím môi, xoay người lại, giơ tay tát một cái.
Nguyên Cần nước mắt còn đọng ở trên mặt, bị Nguyên Đường tát cho một cái đơ luôn.
Dù Nguyên Đường là chị hai, nhưng nhiều năm như vậy, cô chỉ từng đánh Nguyên Đống khi còn nhỏ, các em đều vì chênh lệch tuổi tác, Nguyên Đường lại dễ tính, cho nên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô bé đã từng bị Triệu Hoán Đệ đánh, bị Nguyên Đức Phát đánh, nhưng chưa từng bị Nguyên Đường tát.
Nguyên Cần tự cho rằng mình khác biệt với chị hai, nên mới dám hỏi trực tiếp. Ai ngờ chỉ vì cãi nhau vài câu mà chị hai lại đánh nó?
Nguyên Đường bóp lấy cổ của Nguyên Cần và hỏi: "Nguyên Cần, mày có tư cách gì ở trước mặt tao la lối om sòm?"
"Từ nhỏ đến lớn, mày là do tao ẵm bồng, từ lúc mày sinh ra đến lúc biết việc, ngày nào tao cũng cõng mày và Nguyên Liễu, đến khi tao đi học tiểu học, không ai chăm sóc mày và Nguyên Liễu, vẫn là tao đưa cả hai đứa đến lớp học. Ăn uống, mặc áo, thậm chí đi học, có chỗ nào tao không lo.”
“Trong mắt bố mẹ chỉ có Nguyên Lương, là tao nấu cơm cho mày ăn! Là tao may quần áo cho mày! Là tao giảng bài cho mày!”
“Kết quả là tao chỉ muốn đi học, ngay cả mày cũng có tư cách ở trước mặt tao nói tao ích kỷ. Nguyên Cần mày là cái thá gì chứ!”
Nguyên Cần khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra, Nguyên Đường lại làm lơ.
Cô đánh Nguyên Cần, nhưng không cảm thấy vui vẻ chút nào vì điều đó.
Kiếp trước những điều nhỏ nhặt đó như đang hiện hữu trước mắt. Nguyên Đống là em trai sinh đôi của cô, hút máu của cô và quan sát cuộc đời đau khổ của cô, tất nhiên là đáng trách, nhưng Nguyên Liễu cùng Nguyên Cần cũng không khá hơn chút nào.
Sau khi từ bao cấp lên đến hộ gia đình, trong thôn hiếm có cô gái nào không đi học hoàn toàn, nhưng đại đa số đều học đến tiểu học, tốt hơn nữa cũng chỉ là học xong cấp hai, có thể học xong cấp ba đã là hiếm có, đừng nói học lên đến đại học. Đại học thì không cần đóng học phí, nhưng sinh hoạt phí mỗi tháng cũng không thấp.
Nếu như nói Nguyên Đống và Nguyên Lương là con trai, hai đứa nó lợi dụng giá trị của cô là vì trong xã hội vẫn còn quan niệm lạc hậu là trọng nam khinh nữ. Vậy thì Nguyên Liễu và Nguyên Cần chính là sản phẩm gian xảo của xã hội này.
Tụi nó được hưởng lợi từ sự cống hiến của người chị cả này, nhưng sau khi hưởng lợi xong thì lại vứt bỏ cô như một đôi giày cũ.
Nguyên Đường nhớ tới đời trước mình không chỉ một lần ngỏ ý muốn đi học nghề, khi đó Nguyên Cần đã tốt nghiệp đại học hạng hai được điều đến trường học làm việc đã nói như thế nào?
“Chị, chị đã bao nhiêu tuổi rồi, còn học nghề gì nữa, hơn nữa, hiện tại cũng không có việc phân công nữa, học ra cũng không tìm được việc làm. Bố mẹ chúng ta còn đang bệnh, nếu chị đi rồi, ai sẽ chăm sóc? Công việc của em bận lắm…Nói với chị, chị cũng không hiểu, chị đừng hỏi nữa. Dù sao bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để đưa bố mẹ vào thành phố…”
Hơn mười mấy năm Nguyên Cần nhẫn nhục chịu khổ sau này trở thành giáo viên trường cấp hai số 1 của huyện, sau đó lại trở thành giáo viên ưu tú, mãi cho đến khi về hưu, cũng không còn nhút nhát như thời thơ ấu nữa. Thay vào đó, mỗi lần Nguyên Đường hỏi cô bé bất cứ chuyện gì, vẻ mặt cô đều không kiên nhẫn.
"Chị không hiểu đâu."
"Chị ơi em bận lắm."
"Nói với chị, chị có thể giúp được gì chứ."
“Ai da, chị đừng hỏi nữa!”
…
Nguyên Đường nhớ lại kiếp trước lúc cô nghe thấy Nguyên Cần nói chuyện với phụ huynh khi cô đưa cháu trai đi học.
"Các chị làm cha mẹ nhất định phải chú ý, việc con cái đi học là quan trọng nhất. Tiền lúc nào kiếm không được? Nếu việc học của con cái bị chậm trễ, có thể ảnhhưởng cả cuộc đời. Đặc biệt là cấp ba, sau khi đỗ vào cấp ba chỉ cần chút nỗ lực cũng có thể học được cao đẳng, nếu con cái anh chị không có bằng cấp thì tương lai sẽ rất khó khăn..."
Nhìn đi, nó hiểu rõ như vậy, nhưng khi bản thân cô ở trong tình huống đó nó lại cứ khăng khăng lựa chọn rút lui. Trong số phận khốn khổ đó, chỉ có cô một mình, trong khi Nguyên Cần và Nguyên Liễu vốn nên bị rơi xuống, sau khi được cô đẩy lên thì cũng không giúp cô một tay.
Nếu nói việc mà Nguyên Đống đã làm với cô là sự phản bội trong tình thân, thì Nguyên Cần và Nguyên Liễu không thể không khiến cô cảm nhận được sự phản bội từ đồng bọn của mình.
Bọn cô cùng là một loại người, nhưng Nguyên Cần và Nguyên Liễu chỉ nhìn cô như vậy, chỉ trỏ và chỉ trích cô, coi thường cô không đứng đắn, cảm thấy không có chung tiếng nói với cô.
Nhưng tụi nó đâu nghĩ rằng, nếu không có chuyện cô không xứng tầm, thì Nguyên Cần và Nguyên Liễu sớm đã giống cô, trở thành những người phụ nữ tầm thường như cô, những người chị gái và em gái mờ nhạt như nhau, cũng giống nhau vì người trong nhà mà cống hiến bao năm lại bị gả ra ngoài như một "người ngoài".
Nguyên Đường lắc đầu, nắm tóc Nguyên Cần: "Nguyên Cần, mày nghe rõ cho tao, cả đời này mày nợ tao. Mày không nhớ là mày không có lương tâm, nhưng nếu mày còn chỉ chỉ trỏ trỏ tao nữa, tao nhất định sẽ bù đắp cho sự đánh đập mà mày đáng phải chịu.”
Sau khi nói xong, cô thả tóc Nguyên Cần, không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.
Nguyên Cần phía sau lúc đầu nhỏ giọng khóc nức nở, sau đó gào lên khóc lớn. Cô bé lao vào giường trong nhà, khóc đến hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy cuốn sách mà Nguyên Đường buổi sáng đã lôi ra, cắn môi và ném cuốn sách xuống đất, giận dữ đạp vài cái, sau đó lại nằm trên giường khóc lớn.
Chị hai cái gì! Mẹ nói đúng, chị hai điên rồi! Muốn học cấp ba đến điên rồi!
Mình rõ ràng là có lòng tốt muốn khuyên nhủ, chị ấy lại tự nhiên đánh mình!
Nguyên Cần khóc đến nghẹt thở, nghĩ thầm mình không bao giờ tốt với chị hai nữa, mẹ nói đúng, chị hai là có bệnh. Chị ấy muốn học hành mà không chịu nhìn hoàn cảnh gia đình, không một chút thông cảm với khó khăn của bố mẹ.
Nguyên Đường ra khỏi cửa, sự tức giận trong lòng vẫn còn hiện trên khuôn mặt. Mở lòng bàn tay, có dấu vết hằn của móng tay, vài nốt còn chảy máu. Nguyên Đường lau tay lên người, chút màu máu đó liền biến mất, như không cảm giác đau nhức, Nguyên Đường đặt tay vào túi áo, đi dọc con đường nhỏ phía sau thôn một lúc, đến một cái sân nhỏ dưới chân núi.
“Hồ Yến! Hồ Yến!”
Hồ Yến nghe thấy âm thanh liền chạy tới, cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, trên khuôn mặt tròn trĩnh có đôi mắt to, mái tóc đen nhánh được búi thành một bím tóc lớn rủ xuống phía sau đầu.
“Cậu tới rồi! Mau vào đi, mình đang định đi tìm cậu nè!”
Nhìn thấy người bạn thân từ kiếp trước, Nguyên Đường cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, Hồ Yến dẫn cô vào trong nhà, lén lút lấy một ít đồ từ trong phòng ra, như hiến vật quý mà nhét cho Nguyên Đường.
"Ăn nhanh đi, mẹ mình đi lên thị trấn không có ở nhà. Mình đặc biệt để phần cho cậu."
Một gói chân giò sốt tương nhỏ, màu dầu của giò heo in trên giấy, da thịt không đủ mềm mịn, nhưng lại có độ dai đầy đủ.
Hồ Yến vẻ mặt đắc ý: "Ăn ngon không? Mình bảo anh mua từ thị trấn đó.”
Móng giò để lâu rồi, chắc chắn không ngon bằng lúc mới ra lò, với lại ở kiếp trước Nguyên Đường sau đó cũng đã thực sự đã ăn qua rất nhiều món ngon, không phải là điều lạ lẫm. Nhưng mà nghĩ đến bữa trưa đó, Nguyên Đường bèn hăng say ăn uống.
Triệu Hoán Đệ nói cô thích ăn khoai tây hầm cà tím, nhưng thực ra cô hoàn toàn không thích.
Cô chỉ thích ăn thịt, nếu không kiếp trước cô sẽ không bị cao huyết áp.
Hồ Yến nhìn cô vui vẻ ăn, rót một cốc trà cho cô: "Ăn chậm thôi, chờ hai ngày nữa chúng mình đi lên huyện nhé? Anh trai mình nói sẽ mua cho mình một công việc ở nhà máy thảm, bảo mình đi xem môi trường, cậu đi cùng mình nhé."
Động tác Nguyên Đường ngừng một lát: "Cậu đã quyết định rồi? Thật sự không học nữa?"
Hồ Yến nằm sấp trên bàn, lắc đầu một cách đau khổ: "Không học nữa, cậu cũng không phải không biết, mình không phải người có tài năng đó. Nếu không phải vì muốn ở cùng với cậu, cấp 2 mình cũng không muốn học. Anh trai mình nói, ở huyện có nhà máy thảm chỉ cần ba trăm tệ là có thể mua vào làm được, mình chỉ muốn làm công nhân."
Nguyên Đường: “Vậy cũng tốt….”
Trên Hồ Yến có hai anh trai, một người lái xe tải, một người làm thợ lát gạch cho người khác. Mặc dù không phải là gia đình phú quý, nhưng ở trong làng thì tương đối giàu có.
Ở kiếp trước cũng mua việc làm cho Hồ Yến, sau đó đợi đến khi cô trở về quê, đã nghe nói rằng Hồ Yến đã lấy chồng, chỉ có điều Hồ Yến lấy chồng xa, sau đó không còn liên lạc nữa.
Hồ Yến thăm dò: "Còn cậu thì sao? Mình nghe bố mẹ cậu nói cậu không thi đỗ... Cậu có muốn đi cùng mình lên huyện không? Cửa hàng bán sủi cảo của chị dâu họ mình, bây giờ đang kinh doanh rất tốt, muốn tuyển một người chuyên gói sủi cảo."
Nguyên Đường lắc đầu, không đề cập đến việc thư trúng tuyển của mình, mà hỏi ngược lại.
"Gói sủi cảo thì thôi, mình tới là muốn hỏi xem anh ba cậu bên kia có nhận lao động phổ thông không, nếu nhận thì một ngày là bao nhiêu tiền?"