Thập Niên 90: Sau Khi Chị Cả Tỉnh Ngộ

Chương 4

Trước Sau

break

 Quyết định vậy đi.

 Triệu Hoán Đệ không hề nghe kỹ Nguyên Đường nói gì, vừa nghe cô mở miệng, bà ta liền như một chương trình được lập trình sẵn, tuôn ra một tràng.

 "Thế này mới phải chứ, đồng ý là được rồi. Làng mình làm gì có mấy cô bé nào được học trung học cơ sở như con đâu? Cứ lấy chị Yêu của con làm ví dụ đi, không học được bao nhiêu cũng chẳng sao hết, người ta vào miền Nam một năm cũng có thể đem về được hai nghìn tệ, chưa đầy ba năm đã kiếm được bốn năm nghìn. Mẹ nó bảo, đợi qua vụ mùa bận rộn sẽ xây nhà cửa..."

 Nhà cửa, Triệu Hoán Đệ đem hai từ này nhấn mạnh lên.

 Thực tế là trong ngôi làng, những cô bé được học lên trung học phổ thông quả thực không nhiều, nhưng rất nhiều gia đình cũng không muốn cho con cái đến tận miền Nam xa xôi, tìm việc ở trong huyện, một tháng cũng có thể kiếm được năm sáu chục tệ.

 Trước Vương Mỹ Yêu, người trong làng luôn làm một cách chính là mua một công việc trên huyện cho các cô gái, công việc này không phải là công ăn việc làm ổn định như mấy năm trước, hoặc là nhà máy tư nhân nhỏ, tốn một hai trăm là có thể vào làm được. Hoặc là nhà máy của nhà nước, nhưng khi vào thì nhận đãi ngộ của công nhân tạm thời, không được phân nhà, không bao ăn bao ở. Mỗi tháng cũng chỉ đảm bảo kiếm được bảy tám chục, đến khi các cô gái không làm nổi nữa thì nghỉ việc, vừa hay đến tuổi lấy chồng, rồi nhận được vài trăm tiền sính lễ.

 Nhưng sau khi Vương Mỹ Yêu đi, cô ta coi như trở thành người đầu tiên trong làng, lần này cô ta về là vì anh trai kết hôn, bận rộn trong đám cưới, cô ta mới thỏa hiệp nói có thể dẫn vài người đi. Không ít người trong làng đều động lòng. Nhưng Vương Mỹ Yêu lại nói, nhà máy bên đó không muốn người tuổi tác quá cao, chê người tuổi cao tay chân không nhanh nhẹn, tốt nhất là có chút học vấn, ít nhất cũng phải tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp trung học cơ sở thì càng tốt. Lời này vừa nói ra, người trong làng phù hợp với điều kiện đã ít đi, nhưng Triệu Hoán Đệ lại quá đỗi vui mừng, Nguyên Đường không những phù hợp mọi điều kiện, mà tay chân còn nhanh nhẹn, không ít người trong làng đều khen ngợi.

 Hơn nữa, khi mẹ Vương Mỹ Yêu nhắc đến chuyện nhà cửa trước mặt bà ta, Triệu Hoán Đệ cảm thấy  trong lòng như bị nghẹn một củ khoai lang, còn là củ khoai lang nóng hổi, nghẹn đến nỗi lồng ngực đầy hơi nóng.

 "Con à, mẹ cũng không mong đợi điều gì ở con, chỉ mong con được một nửa như chị Yêu của con là được rồi."

 Bây giờ xây một căn nhà ít nhất cũng phải ba nghìn, trong nhà còn có hai đứa con trai Nguyên Đống và Nguyên Lương, không có năm nghìn là không đủ.

 Triệu Hoán Đệ quyết tâm, bà ta nghĩ mình có gì kém người khác đâu, dựa vào cái gì mà không thể xây một căn nhà lớn cho hai đứa con trai chứ?

 Trình độ học vấn của Vương Mỹ Yêu chỉ ở tiểu học, Nguyên Đường ít ra cũng là học sinh trung học cơ sở, sao không thể kiếm được nhiều hơn Vương Mỹ Yêu chứ?

 Chỉ có điều bà ta cũng biết lúc đầu không dám nói quá nhiều, sợ con bé này không chịu. Chỉ thầm tính toán trong lòng, Nguyên Đống đi học rất tốn tiền, một học kỳ học phí phải bốn năm chục, mỗi tháng còn phải có thêm mười tệ tiêu xài, trong nhà Nguyên Liễu và Nguyên Cần năm nay cũng phải lên trung học cơ sở, học phí mười tệ mỗi người........

 Tính tới tính lui, Nguyên Đường kiếm một nghìn cũng chỉ vừa đủ tiêu.

 Nguyên Đường không nói gì, Triệu Hoán Đệ lảm nhảm không ngớt, cho đến khi bị Nguyên Đức Phát ngắt lời.

 "Mẹ đứa trẻ bà đừng nói nữa."

Nguyên Đức Phát cuối cùng không nhịn được, ho khan vài tiếng, cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên của mình.

 

 "Con hai, vừa rồi con nói cái gì?"

 Nguyên Đường ngẩng mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Con nói con không đi."

 Dựa vào cái gì cô phải đi chứ?

 Nếu sống lại một lần là để lặp lại bi kịch trước đây, thì chi bằng cô chết ngay bây giờ còn hơn.

 Triệu Hoán Đệ ngẩn người, một lúc sau liền hét lên như bị người ta bóp cổ.

 "Mày không đi? Mày dựa vào cái gì mà không đi hả? Tao nói nhiều lời như vậy đều thành công cốc rồi phải không? Mày muốn làm tao tức chết đúng không? Tao đã làm gì có lỗi với mày à mà mày không nghe lời như vậy? Tao đều nói rồi, trong nhà khó khăn, nuôi mày lớn như vậy mà mày lại không đồng ý chia sẻ một chút? Dù gì mày còn là chị hai, mày định nhìn tao chết đấy hả?"

 Triệu Hoán Đệ vẫn luôn như thế, bà ta cố chấp đến vậy, khắc nghiệt đến vậy, mắng con cái như thể con cái là kẻ thù của mình, ánh mắt hung dữ đó đã từng là cơn ác mộng suốt mấy chục năm của Nguyên Đường.

 Triệu Hoán Đệ áp sát vào tai Nguyên Đường, rồi giơ tay đánh vào lưng Nguyên Đường mấy cái.

 Nguyên Đường bị bà ta đánh đến nỗi cả người lảo đảo trước sau, cảm giác đau đớn xa cách nhiều năm này khiến cô trong phút chốc không phân biệt được ranh giới giữa kiếp này và kiếp trước.

 Trong nhà có mấy đứa con, cô ngoan ngoãn nhất, nhưng lại là người bị đánh nhiều nhất.

 Nguyên Đống thì không cần nói, vốn dĩ cậu là đứa bám đít cô, với lại lớn lên đạt được thành tích học tập tốt, dù có sai sót gì thì Triệu Hoán Đệ cũng cho rằng đều là do cô dẫn dắt.

 Trong hai đứa Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Nguyên Liễu lanh lợi, từ nhỏ đã biết chạy trốn khi bị đánh, cô bé chạy rồi, Triệu Hoán Đệ đuổi không kịp thì đánh không được, đợi đến khi cô bé về, Triệu Hoán Đệ đã hết giận, nhiều lắm là mắng vài câu.

 Mặc dù Nguyên Cần thật thà, nhưng cô bé rất biết nhìn sắc mặt, thêm nữa trước khi Nguyên Lương chưa ra đời thì cô bé là đứa út, đương nhiên ít bị đánh, đến khi Nguyên Lương được sinh ra, cô bé rất nhanh chóng tìm được vị trí của mình - đó là quấn quýt xung quanh Nguyên Lương, đáp ứng yêu cầu của Nguyên Lương, đương nhiên sẽ không bị đánh.

 Cả nhà chỉ có Nguyên Đường sẽ ngốc nghếch đứng yên tại chỗ để bị đánh.

 Triệu Hoán Đệ từng rất ghét bỏ nói với người khác về đứa con gái lớn không thông minh: "Không lanh lợi gì cả, chỉ biết đứng đó như cái chày chọc tức tôi."

 Nguyên Đường đứng đó, mặc cho Triệu Hoán Đệ đánh, nhưng Nguyên Đức Phát nhìn đến nỗi mà kinh hồn bạt vía.

 Ông ta vội vàng lên ngăn cản: "Mẹ đứa trẻ, nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay."

 Triệu Hoán Đệ bị ông ta ngăn lại, vô cùng uất ức mà lau đi nước mắt.

 "Rốt cuộc tao đã tạo nghiệp gì chứ, sinh ra cái thứ chọc tức người như mày…"

 Bà ta uất ức không thôi, nhà nghèo là do bà ta làm cho nghèo sao? Cả một năm trời bà ta chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi. Lúc mùa vụ bận rộn, hầu hết gia đình người ta đã làm xong bảy tám phần công việc rồi, chỉ có nhà bà ta bây giờ vẫn còn một nửa ruộng chưa gieo trồng.

 Bà ta dậy sớm thức khuya, bắt Nguyên Đường bảy tám giờ sáng ra đồng, bà ta đã đi từ năm giờ rồi. Để mượn trâu mà nói biết bao nhiêu lời ngon ngọt với người ta. Buổi tối ăn cơm xong vẫn chưa xong, bà ta còn phải ở trong nhà bóc ngô…

 Triệu Hoán Đệ xử lý mọi việc không công bằng, nhưng bà ta cũng đã nuôi lớn Nguyên Đường yên ổn. Trong nhà nếu nói chỉ lại có ba cái bánh, thì không có phần của Nguyên Đường, nhưng trong nhà xới cơm, bát cơm cuối cùng luôn là của Triệu Hoán Đệ.

 Triệu Hoán Đệ càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt rơi liên tục, cứ thấy tại sao Nguyên Đường không thể thông cảm cho bà ta.

 Nguyên Đường dựa vào cái gì mà không thể thông cảm cho bà ta chứ?

 Điều kiện trong nhà như thế này, nếu cô biết điều, chẳng lẽ không nên tự mình đề xuất không đi học nữa mà đi làm sao? Bản thân đều đã chu cấp cho cô học đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở rồi, cô còn muốn gì nữa!

 Bà ta vừa khóc vừa mắng, miệng lẩm bẩm không biết đang mắng những gì.

 Nguyên Đức Phát nhìn đứa con gái đến mức này vẫn không chịu thỏa hiệp, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

 Hồi lâu sau mới đau khổ nói: "Con hai, bố có lỗi với con. Nhà mình thật sự chu cấp không nổi cho hai đứa học sinh trung học phổ thông nữa rồi, em trai con học giỏi hơn con, con là chị, giúp em nó đi."

 Nguyên Đường cảm thấy mình bây giờ có lẽ đã chết rồi, chỉ còn lại cái thân xác sống lại một lần, nghe những lời dối trá biết rõ trong lòng của bố mẹ.

 Kiếp trước cô đồng ý quá nhanh, đến nỗi bỏ lỡ màn biểu diễn bộc lộ tấm chân tình này của bố mẹ.

 Trong lòng cô có một cái hố lớn không thể lấp đầy, kiếp trước cô không ngừng bò ra ngoài, rất sợ mình rơi xuống.

 Kiếp này, Nguyên Đường chỉ muốn nhảy xuống, muốn xem cái hố này rốt cuộc sâu đến mức nào.

 Cô lại còn có thể nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: "Con không thi đỗ, nhưng điểm của con có lẽ cũng không kém bao nhiêu, con muốn học lại."

 Nguyên Đức Phát đứng sững tại chỗ, không biết nên đáp lại thế nào.

 Nguyên Đường nghiêng đầu, dường như có chút nghi hoặc: "Bố, lúc đó bố không phải nói để con học cùng với Nguyên Đống sao, dùng chung sách vở, vừa tiết kiệm tiền vừa tiện lợi sao? Con đã đợi Nguyên Đống một năm mới lên tiểu học, bây giờ để Nguyên Đống đợi con một năm đi."

 Cô dường như nghĩ ra một biện pháp hay, vẻ mặt lại có chút hân hoan: "Vừa hay, một năm nay Nguyên Đống có thể giúp hai người. Không cần đi miền Nam nữa, ở huyện nhà mình làm việc, một ngày cũng được một tệ rưỡi. Đến lúc con học lại xong, vừa hay cùng nhau đi học trung học phổ thông."

 Nguyên Đức Phát che miệng Triệu Hoán Đệ đang muốn quát chửi, mồ hôi trên trán đều đổ ra.

 "Con gái, con nói bậy gì thế, trường trung học phổ thông số một trên huyện không thể đợi Nguyên Đống một năm được, qua một năm nữa Nguyên Đống cũng không đi được nữa."

 Nguyên Đường không nói gì, cuối cùng cô hướng ánh mắt lên người Nguyên Đống.

 Thành thật mà nói, Nguyên Đống lớn lên trông không hề giống cô, Nguyên Đường lớn lên xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp chỉ cần nhìn một cái liền có thể tìm thấy được trong đám đông. Khuôn mặt của Nguyên Đống có nét giống Triệu Hoán Đệ nhiều hơn, ngũ quan không nổi bật, may là cậu cao, bây giờ đã cao hơn Nguyên Đường một cái đầu, vì thường xuyên đọc sách, không giống những đứa con trai trong làng chỉ biết chạy nhảy lông nhông, nên trông có chút khí chất tri thức.

 Người trong làng thường nói Nguyên Đống có khuôn mặt của người đọc sách, ngày tháng trôi qua nói nhiều, trong nhà sớm đã có chung nhận thức, đó là nhất định phải cho cậu học lên.

 Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Nguyên Đường nhìn người em trai cùng huyết thống này, ánh mắt sáng quắc khiến Nguyên Đống gần như không dám nhìn thẳng vào cô.

 "Nguyên Đống, chị nói đúng không?"

 Nguyên Đống cúi đầu, tùy tiện muốn gật đầu, nhưng lại do dự.

 Nguyên Đường ngược lại không hề hăm dọa, nhưng những lời nói ra lại khiến cậu thở không nổi.

 "Nguyên Đống, thầy giáo cấp hai của chúng ta đã nói, để tranh thủ cơ hội cho làng Tiểu Hà chúng ta, đến lúc đó trường trung học cơ sở số một của huyện Bạch có thể để những người thi đậu hoãn một năm, học bạ đều được giữ lại, giống như xin bảo lưu vậy, nếu thực sự khó khăn, thì qua một năm rồi đi học. Lần trước khi thầy Tiết nói em cũng nghe rồi mà đúng không?"

 "Ý kiến của chị thế nào? Em đợi chị một năm, chị sẽ nhớ ơn em."

 Nguyên Đức Phát hơi ngạc nhiên mà nhìn qua, ông ta không biết chuyện này, Nguyên Đống cũng không nói với ông ta.

 Triệu Hoán Đệ đã vùng ra khỏi tay Nguyên Đức Phát, đột nhiên mở miệng như ăn phải thuốc súng vậy.

 "Mày đừng có ở đó gây khó dễ cho em trai mày, không cho mày học là tao quyết định, mày đừng có tìm Nguyên Đống. Mày không thi đỗ! Về tình về lý thì mày không học được là do mày vô dụng!"

 Nguyên Đường vẫn chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Đống: "Nguyên Đống, mẹ chúng ta nói chị vô dụng này."

 Nguyên Đống chưa bao giờ thấy dáng vẻ như vậy của Nguyên Đường, chống đỡ nửa ngày vẫn khóc òa lên, cậu thiếu niên choai choai rơi nước mắt, khiến Triệu Hoán Đệ đau lòng không thôi.

 "Nguyên Đường, mày cút đi cho tao! Nói thẳng trời có sập xuống thì nhà này cũng không phải mày làm chủ! Mày muốn đi học cũng được, mày đi hỏi xem có trường nào nhận mày không! Rồi đi hỏi tiếp học phí lấy từ đâu ra! Có bản lĩnh thì mày cứ đi đi! Nếu mày có thể đi, người lớn bọn tao tuyệt đối không ngăn cản mày!"

 Nguyên Đức Phát lại một lần nữa im lặng.

 Ông ta luôn im lặng một cách có chừng mực.

 Căn phòng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, Triệu Hoán Đệ mắng vài câu, Nguyên Đường như không biết nói chuyện mà không đáp lại.

Nguyên Đống thì im lặng ở trong lòng mẹ, trong lòng có nhiều cảm xúc phức tạp. 

 Nguyên Đường nhìn về phía xa, đêm ngày hè sao sáng rực rỡ đầy trời, chính vì quá rực rỡ, ngược lại khiến vầng trăng xung quanh nhòe thành một vùng ánh sáng mờ ảo.

 "Được, quyết định vậy đi."

 Nguyên Đường xoay người về phòng, để lại cả nhà nhìn nhau ngơ ngác.

 Triệu Hoán Đệ không đoán được ý Nguyên Đường: "Nó nói cái gì thế?"

 Nguyên Đống nắm chặt mép quần, mím môi không nói gì.

 Nguyên Đức Phát gõ tẩu thuốc, vô cùng mệt mỏi.

 Ông ta cảm thấy hết sức xót xa khi nhận ra một sự thật, rằng Nguyên Đường dường như thực sự đã quyết tâm. Triệu Hoán Đệ nói đến mức này, cô thà tự mình nghĩ cách, cũng không muốn buông bỏ.

 "Đi ngủ trước đi, ngày mai rồi nói tiếp."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc