Thập Niên 90: Sau Khi Chị Cả Tỉnh Ngộ

Chương 2

Trước Sau

break

 Nguyên Đường nhắm hai mắt, dường như còn có thể nghe thấy rung động sâu trong linh hồn mình. Nỗi đau đớn cùng sự không cam lòng đó muốn nhấn chìm cô, giống như thủy triều rửa sạch thân thể của cô.

“Con hai!”

 Nghe giọng nói có vẻ là mẹ.

 Nguyên Đường không muốn mở mắt ra, mặc kệ nơi này là thiên đường hay địa ngục, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của mẹ. Cô nhớ tới chính mình một lần lại một lần ngưỡng mộ nhìn các em trai em gái lúc rời khỏi quê hương đi lên đại học, mỗi lần mẹ đều sẽ nói cô.

 “Ai bảo con không thi lên đại học chứ, cha mẹ làm người già, đều đối xử bình đẳng. Nếu con thi đậu, mẹ và cha con cho dù bất chấp mọi thứ cũng sẽ cung cấp cho con. Con à, con đừng nhìn nữa, con không có cái số đó đâu.”

 Nguyên Đường cười mỉa mai một cái, sau khi vượt qua khủng hoảng gia đình, cha mẹ dường như đã quên là cô ở bên ngoài làm công mới cung cấp được cho em trai em gái, bọn họ tự nhiên chiếm lấy tất cả công lao, yên tâm thoải mái hưởng thụ lời khen ngợi của người khác. Sau đó bỏ lại một câu "Ai bảo con không thi đậu".

 Nguyên Đường không biết bọn họ sao có thể lời lẽ hùng hồn như vậy, giấy thông báo trúng tuyển giấu trong hộp sắt không thấy ánh mặt trời kia, giống như là một con dao đâm vào cơ thể cô.

Hiện tại đao bị rút ra, dòng máu tươi không ngừng chảy kia đã nhuộm đỏ hết thảy mọi thứ của cô.

 “Con hai!”

Cùng với một tiếng cửa vang lên, thanh âm của mẹ càng ngày càng gần, cho đến khi cảm giác được trên người lạnh lẽo, Nguyên Đường mới đột nhiên ý thức được chính mình dường như có nhận thức.

Khăn mặt thô ráp bị dùng không biết bao nhiêu năm, mặt trên đã sần sùi có rất nhiều sợi chỉ lòi ra, đắp lên da có loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Nguyên Đường lướt qua khuôn mặt sốt ruột của mẹ, chỉ đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm chăn rách nát trên người.

 Triệu Hoán Đệ xốc chăn con gái lên, thình lình bị dọa nhảy dựng một phen.

 Ngay sau đó bà ta lại nổi giận.

 "Mày nói mày đi, bản thân mày không thi đậu trung học phổ thông, nhăn mặt cho ai xem! Trong nhà cũng bận sắp điên rồi, cha mẹ thông cảm cho việc trong lòng mày còn khó chịu, nằm một ngày cũng được rồi. Mày còn định nằm đến lúc đất bỏ hoang sao? Mau lên, xuống ruộng thay cho em trai mày đi! May mày còn là chị gái, Đống Tử ở dưới ruộng thay mày một ngày rồi, mày thì hay rồi, nằm thật sướng, một chút cũng không đau lòng cho nó..."

 Vừa nghĩ tới con trai lớn của mình ở trong ruộng nước còng lưng cấy ruộng, trong lòng Triệu Hoán Đệ liền khó chịu giống như bị ong vò vẽ đốt.

 Nếu là thường ngày, đây đều là việc của Nguyên Đường.

 Nguyên Đường vẫn ngây ngốc, ý nghĩ trong lòng xoay qua xoay lại mấy lần.

 Lời nói của mẹ không làm cho cô khó chịu, ngược lại tinh thần lại xao động.

 Trường trung học, thư thông báo, việc đồng áng......

 Đây rõ ràng là lúc cô mười lăm tuổi!

 Triệu Hoán Đệ lại lầm bầm vài câu, không ngoài mấy câu thúc giục Nguyên Đường nhanh chóng xuống giường làm việc, lúa trong nhà còn chưa cấy xong, mấy ngày trước thu hoạch ngô cùng đậu phộng cũng còn chưa phơi nắng, đậu tương còn có nửa mẫu nhổ...... Trong nhà bận rộn một năm, cũng chỉ mấy thu hoạch ngày này. Nhà ông ta lao động không nhiều hơn nhà người khác, chỉ có mấy người nhỏ như vậy, mỗi người không giúp được gì. Nguyên Đường có thể chịu đựng toàn bộ sức lao động, sao có thể nằm một  ngày từ sáng đến tối?

 “Mau đứng lên! Nấu cơm cho nhà, ra ruộng thay em trai mày đi!”

 Triệu Hoán Đệ bỏ lại những lời này, lại đi ra cửa. Bà ta mượn trâu nhà khác cày ruộng, kết quả cũng không biết có phải do trời quá nóng hay không, trâu kia có chút ỉu xìu, bà ta phải đi trạm chăn nuôi tìm bác sĩ thú y mua chút thuốc gia súc về.

 Sau khi bà ta đi, Nguyên Đường ngó vào trong gương ở đầu giường nhìn hồi lâu.

  Cô mười lăm tuổi, vì thuận tiện làm việc nhà, tóc chỉ để lại ngắn ngủn một chút, cả khuôn mặt đều lộ ra. Trong thời đại thẩm mỹ đại chúng đều nghiêng về mặt tròn này, cô lại có một khuôn mặt trái xoan. Lúc này trên gương mặt còn chưa cởi bỏ vẻ non trẻ, một hàng lông mày đen nháy trông dày lạ thường, trong đôi mắt trẻ trung như là cất giấu một vũng nước.

 Nguyên Đường ngây ngốc vuốt mặt của mình, thiếu nữ xinh đẹp mười lăm tuổi còn chưa bị cuộc sống dày vò qua trong gương cũng theo động tác của cô mà sờ lên má...

 Nguyên Đường kiềm chế nhịp tim đập mãnh liệt, vọt tới phòng chính xem một tấm lịch duy nhất trong nhà. 

 Trên đó rõ ràng viết ngày 2 tháng 7 năm 1988.

 Cô quay lại rồi!

 Trở lại tuổi mười lăm khi mọi thứ đều có thể làm lại!

 Nguyên Đường mặc cho nước mắt rơi xuống, hiện thực cô đã từng trăm ngàn lần ảo tưởng, rốt cục trở thành sự thật.

 Cô khóc không lâu, không chú ý tới cửa lớn kêu kẽo kẹt một tiếng, mấy đứa em trai em gái đi vào cửa.

 Nguyên Liễu và Nguyên Cần năm nay mười hai tuổi, hai cô bé là sinh đôi, dáng dấp rất giống nhau, nhưng cái đầu lại có khác biệt. Nguyên Liễu cao hơn Nguyên Cần nửa cái đầu, hai người mặc quần áo cũ không giống nhau, tóc rối bù, trong tay còn mang theo nửa rổ rau ngải cứu về.

 Hai cô bé đứng ở cửa, Nguyên Cần tay nắm lấy em út Nguyên Lương, Nguyên Lương vừa vào cửa liền bắt đầu ồn ào.

 “Chị hai chị hai! Em đói chết rồi! Chị hai em muốn ăn thịt!”

 Cậu là bé nhất trong nhà, thiếu  khẩu phần ai cũng sẽ không thiếu cậu, hơn nữa cậu cùng mấy anh chị đều kém tuổi, càng có vẻ là bảo bối.

 Cũng như hiện tại, Nguyên Lương vào cửa liền đi thẳng đến phòng chính lục tủ. Từ lúc đi ra đến lúc đi vào không quá một phút đồng hồ, trong tay cậu đã giơ lên vài miếng bánh đào.

 Nguyên Lương ai cũng không cho, trước tiên nhét hai miếng vào miệng mình, trong tay cầm mấy miếng còn lại, còn đang ô ô lẩm bẩm nói chuyện, thúc giục Nguyên Đường nhanh chóng nấu cơm cho cậu ăn.

 Nguyên Liễu cùng Nguyên Cần sớm biết chị hai vì sao lại đau lòng, lúc Nguyên Cần vào cửa còn nhìn chằm chằm chị hai vài lần, nhìn thấy Nguyên Đường đang khóc, có chút không biết làm sao.

 Nguyên Liễu kéo cô một cái, hai người hoàn toàn không nói lời nào, đứng ở trong nhà chính, cúi đầu.

 Nhìn thấy mấy em gái em trai này, trong lòng Nguyên Đường tràn ngập lạnh lẽo.

 Cô còn nhớ rõ chuyện linh đường, Nguyên Cần cùng Nguyên Liễu đối với giấy nhập học kia cũng không bất ngờ, ngay cả Nguyên Lương nhỏ nhất cũng biết!

 Bọn họ đều biết, chỉ giấu một mình mình.

 Tâm tình Nguyên Đường vừa mới bình tĩnh lại, giờ phút này chia làm hai nửa, một nửa thiêu đốt, thiêu đến mức cô muốn từ trong lồng ngực phun ra ngọn lửa cực nóng kia, một nửa lạnh lẽo, lạnh đến mức nếu cô có thể lựa chọn, cô lại cũng không muốn nhìn thấy mấy người trước mắt này nữa.

 Cô là chị hai, cô đã sớm biết chuyện này có ý nghĩa gì.

 Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, mẹ cô liền liên tục cằn nhằn nói với cô, cô là chị hai trong nhà, là nửa bầu trời của em trai em gái. Khi cha mẹ không có ở nhà, cô chính là quyền lực lớn nhất trong nhà, các em đều phải dựa vào cô.

 Lúc Nguyên Đường còn nhỏ, thật sự đã tin những lời ngon ngọt này, cảm thấy mình không hề nhỏ bé, mà là trụ cột của các em trai em gái, là bến đỗ khi cha mẹ mệt mỏi.

 Hơn ba tuổi, cô cũng đã có thể lẩy ba lẩy bẩy giúp đỡ Triệu Hoán Đệ chăm sóc Nguyên Cần cùng Nguyên Liễu mới sinh ra.

 Lúc năm tuổi, cô đã có thể cho lợn ăn, có thể đứng trên ghế nấu cơm.

 Lúc tám tuổi, cô cũng đã có thể đi theo xuống ruộng, làm không nhiều lắm, nhưng có thể chịu được nửa sức lao động.

 Lúc mười tuổi......

 Nguyên Đường cười lạnh, Triệu Hoán Đệ từ khi sinh Nguyên Liễu Nguyên Cần sẽ không mang thai nữa, tính tình bà ta tệ hơn rất nhiều. Luôn cảm thấy là sinh liền hai lần song thai, làm hại cơ thể bà ta.

 Chỉ có một đứa con trai là Nguyên Đống sao được!

 Nhà ông Hà trong thôn chỉ có một đứa con trai, lớn lên mười lăm tuổi đi bơi, chuột rút chết đuối.

 Không quá vài năm, ông Hà cũng chết.

 Triệu Hoán Đệ sợ hãi, nằm mơ đều là mơ thấy Nguyên Đống xảy ra chuyện, bà ta chỉ có ba đứa con gái bên người, nửa đời sau bị người đâm sau lưng nói bà ta không có con cháu.

 Cho nên năm Nguyên Đường mười tuổi, Triệu Hoán Đệ chống lại yêu cầu của đại đội về việc bà ta triệt sản, ôm bụng mang thai vào núi.

 Huyện Bạch là một bản địa nhỏ, chung quanh đều là núi lớn, bà ta đi vào trong núi, ai cũng không tìm thấy bà ta. Cha Nguyên Đường cũng đi theo, hai người hạ quyết tâm nhất định phải sinh thêm một đứa con trai.

 Hai người lớn duy nhất trong nhà đi rồi, văn phòng kế hoạch hóa gia đình đến cũng không có biện pháp, đại đội muốn phạt cũng tìm không thấy người, chỉ có thể dắt trâu nhà cô lấy đi trước.

 Nguyên Đường không thể miêu tả cảm giác của mình.

 Cha mẹ trốn đi, trước khi đi chỉ dặn cô lương thực trong nhà ở đâu, bảo cô chăm sóc em trai em gái thật tốt.

 Một đám người không quen biết đến nhà, nhìn cô giống như kẻ trộm, lật qua lật lại hỏi cha mẹ cô đi đâu, sau đó dắt trâu trong nhà đi.

 Em trai em gái chỉ biết dựa sát vào bên cạnh cô khóc.

 Nguyên Đường mười tuổi, trong thời gian gần nửa năm cha mẹ lẩn trốn, gánh vác vận chuyển cả gia đình.

 Đợi đến khi Triệu Hoán Đệ cuối cùng cũng ôm con trai đắc ý về đến nhà, lần đầu tiên trong đời bà ta vuốt đầu con gái cả khen cô làm tốt, lại không chú ý tới Nguyên Đường gầy gò không giống đứa trẻ hơn mười tuổi.

 Nguyên Đường nhìn chằm chằm Nguyên Lương đang nhai ngấu nghiến trong nhà chính.

 Cô ở kiếp trước, rốt cuộc tại sao lại cho rằng, cha mẹ yêu thương cô cơ chứ?

 Có lẽ là ánh mắt Nguyên Đường quá đăm chiêu, Nguyên Lương rốt cục phát hiện chị hai khác thưởng.

 Cậu sợ chị hai muốn đoạt bánh đào của cậu, hung hăng một hơi đem tất cả bánh đào đều nhét vào trong miệng, nghẹn đến hai má hắn đỏ bừng.

 Nguyên Cần vội vàng đi lên cho cậu dễ thở, lại bị cậu đẩy ra.

 Nguyên Liễu nhận ra bầu không khí không đúng, kiên trì khuyên giải.

 “Chị hai, chị xem em út đói, cha cùng anh hai còn chưa ăn nữa, chị nếu không đi nấu cơm, cũng không thể để cả nhà đều đói bụng được.”

 Nguyên Đường lại đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Nguyên Liễu.

 Nguyên Liễu bị nhìn có chút không biết làm sao.

“ Chị nhìn cái gì vậy?”

 Nó bất an vuốt tóc.

 Nguyên Đường lắc đầu: "Không nhìn gì cả.”

 Cô chỉ là tò mò, đời trước Nguyên Liễu và Nguyên Cần luôn mang cái vẻ là người có văn hoá trước mặt cô, cho đến Nguyên Lương không để ý đến cô luôn cảm thấy nói nhiều hơn một câu với cô đều sẽ mất mặt. Đời này không có mình, là sẽ thuận lợi hơn, hay là đi lên con đường không giống với đời trước.

 Mặt trời chạng vạng đã không còn quá nắng, cái nóng bức lại chần chừ không đi.

 Nguyên Đường tự mình đi vào nhà chính, thiếu chút nữa làm Nguyên Liễu rơi quai hàm.

 “Chị!”

 Nhà chính là cha mẹ ở, trong nhà miễn là có chút đồ tốt, đều là giấu ở phòng đó.

 Trong nhà ngoại trừ Nguyên Lương có thể bất cứ lúc nào đi vào lục lọi đồ đạc, Nguyên Đống có thể thỉnh thoảng đi vào lấy chút đồ cần thiết, mấy người bọn cô vào một lần sẽ bị mắng một lần.

 Triệu Hoán Đệ ở bên ngoài là một người hoà nhã, sau khi về nhà lại mắng chửi người rất hung dữ.

"Bụng chó không giữ được hai lạng dầu " " Trong ổ chó không giữ được bánh bao thừa " " Ăn ăn ăn con ranh chết tiệt hay ăn quà " " Sao không đem mẹ mày cũng ăn đi "...

 Lá gan Nguyên Liễu lớn hơn nữa, bị mắng mấy lần cũng không dám vào.

 Hơn nữa nó cho dù là tiến vào, cũng không dám quang minh chính đại tiến vào a.

 Cô liếc Nguyên Lương bên cạnh một cái, con ngươi Nguyên Lương đảo ùng ục, không cần đoán cũng biết thằng nhóc này có chủ ý gì, nói không chừng lập tức chuẩn bị đi mách lẻo rồi.

 Nguyên Đường mặc kệ những thứ đó, cô vào phòng lục tìm một hồi.

 Tìm hộp sắt mà kiếp trước cô đã gặp một lần.

 Cô khẩn cấp muốn sờ đến tờ giấy quyết định số phận của cô.

 Chỉ tiếc lục tìm nửa ngày, cái hộp sắt kia vẫn không thấy.

 Nguyên Liễu bám cửa không dám vào, chỉ thấy chị hai hôm nay điên rồi.

 Nguyên Đường tìm một vòng, không còn sức lực.

 Cô dứt khoát cũng cầm mấy miếng bánh đào bắt đầu ăn.

 Những bánh đào này để lâu rồi, đã sớm bị ẩm trở nên mềm mại, chỉ là bánh đào bị ẩm như này, đời trước cô cũng không có từ chỗ này của cha mẹ lấy được một miếng.

 Nguyên Đường ăn mấy miếng, lại cầm mấy miếng.

 Ngay khi lúc Nguyên Liễu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chị hai muốn đi nấu cơm, Nguyên Đường trở về phòng.

 Nguyên Liễu cách cửa sổ, giọng nói có chút run rẩy: “Chị hai? Cơm tối…”

 Nguyên Đường đắp chăn: “Không ăn.”

 Nguyên Liễu khóc không ra nước mắt, ai quan tâm chị có ăn hay không a, chủ yếu là chúng em muốn ăn.

 Nguyên Đường tỏ rõ thái độ không làm, Nguyên Liễu chỉ có thể cùng Nguyên Cần xuống bếp.

 Động tác của hai đứa không quen, dù sao tay nghề của chị hai trong nhà rất tốt, lại làm quen, bình thường cơ hội xuống bếp của hai người bọn họ thật không nhiều lắm.

 Miễn cưỡng làm xong cơm tối, Triệu Hoán Đệ cũng đã trở về, Nguyên Đống cùng cha cũng khiêng đồ nhà nông vào cửa nhà.

 Ngửi thấy mùi vị không giống thường ngày, Nguyên Đức Phát nhíu mày lại. Vào cửa đã hỏi trước: "Chị con đâu? Còn chưa dậy?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc