“Đùng đùng”
Một trận pháo vang lên, khói trắng tan hết, Nguyên Đường bay trên không, nhìn xuống giai đoạn cuối của cuộc đời mình.
Căn nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách, là cô dùng số tiền tiết kiệm được trước kia mua. Hơn sáu mươi mét vuông chật hẹp, tọa lạc trong một tòa nhà cũ kỹ.
Căn nhà mua lúc nào, cô cũng không nhớ rõ lắm.
Mơ hồ là sau khi cha mẹ qua đời, em trai em gái đều đã lập gia đình. Mà vào lễ mừng năm mới cô làm ổ trong căn nhà cũ ở quê, trong thôn có người đốt pháo hoa, pháo hoa kia "Bùm" một tiếng nổ tung, ánh sáng tản ra bốn phía nháy mắt thoáng qua rồi biến mất, chỉ để lại mùi lưu huỳnh gay mũi khó ngửi. Trong hương vị đó, lần đầu tiên Nguyên Đường cảm thấy, mình không thể ở nông thôn nữa.
Cha mẹ đều đã chết bệnh, các em trai em gái đều ở lại trong thành phố, cô hơn bốn mươi tuổi một mình ở nông thôn, luôn bị người khác chỉ trỏ.
Vì thế cô hạ quyết tâm, đến thị trấn làm bảo mẫu trong ba năm, rồi mới mua được một căn nhà nhỏ như vậy ở rìa thị trấn.
Lúc trước mua nhà, các em của cô đều không đồng ý lắm, đều cảm thấy cô lớn tuổi quá mức cố chấp. Rõ ràng nhà ở nông thôn cũng rất tốt, ở một mình cô cũng không chật chội. Cần gì phải vào thành chứ? Còn nữa, chị hai đã lớn tuổi, ở trong thành cũng khó nói người ta, chờ già rồi chẳng lẽ phải dựa vào mấy đứa em như bọn họ sống qua ngày?
Nhưng sau khi Nguyên Đường mua nhà, các em trai em gái dần dần phát hiện chỗ tốt của việc có một chị hai ở trong thành phố.
Bọn họ đều là người đi làm, bọn trẻ cũng không thể kịp thời chăm sóc. Cha mẹ đi sớm, cũng không thể luôn chỉ dựa vào người già bên nửa kia đến giúp đỡ.
Chị hai như mẹ, gần như không do dự, bọn họ liền theo thói quen ném đứa bé cho chị hai trông.
“Chị hai, hôm nay em tăng ca, chị giúp em chăm Hạo Hạo đi.”
“Chị hai, buổi tối em có việc, chị đón Vân Vân đến chỗ chị đi, chú ý đừng cho nó ăn bánh tuyết, đứa nhỏ này vừa ăn bánh tuyết liền phát sốt.”
“Chị hai, khăn quàng cổ của Phi Phi có phải rơi ở chỗ chị không? Chị đưa tới đây đi, ngày mai nó đi học còn cần dùng.”
Nhìn lại, Nguyên Đường chợt phát hiện, cuộc đời mình chia làm ba phần.
Đoạn đường đời thứ nhất, cô là chị hai hiểu chuyện, vì các em mà ra ngoài làm công, tận tâm tận lực mười mấy năm, cho hai em trai và hai em gái đi học đại học.
Đoạn đường đời thứ hai, cô là con gái hiếu thuận, trong lúc các em trai gái bận rộn với gia đình nhỏ của mình, cha mẹ bị bệnh nặng. Bởi vậy cô ở lại quê hương, hết lòng chăm sóc cha mẹ, cuối cùng để cho cha mẹ già ra đi trong nụ cười.
Đoạn đường đời thứ ba, cô là trưởng bối mang khuôn mặt mơ hồ, con cái của các em cô thân thân nhiệt vây quanh bên người cô, sau đó sau khi lớn lên thì dần dần ít đến, mãi cho đến bây giờ...
Trong phòng đã bố trí linh đường, các em trai em gái đều đã đến, bên người lại không thấy bóng dáng bọn nhỏ.
Nguyên Đường nở nụ cười mỉa mai, hôm trước là đêm giao thừa, cô một mình, lại thêm đi đứng không lưu loát, liền đơn giản xào hai món ăn. Ăn cơm xong vẫn khỏe, nửa đêm đột nhiên đầu óc đau nhức.
Nguyên Đường biết thân thể của mình, đoán được là nhồi máu não do huyết áp cao gây ra, vội vàng muốn đứng lên tìm thuốc uống. Kết quả không đợi đứng vững, người liền nặng nề ngã xuống.
0 giờ giao thừa, Nguyên Đường nghe tiếng pháo ngoài cửa sổ, từ tiếng vang liên tiếp, càng về sau dần dần yên lặng. Ở trong phòng cũ kĩ không có lò sưởi ấm, cô tựa như một khán giả, nhìn bản thân ngã trên mặt đất không thể dậy nổi dần dần ngừng hô hấp.
Cô đã chết, chết vào đêm giao thừa.
Nhưng cũng may là giao thừa, sáng ngày thứ hai, người em trai thứ hai Nguyên Đống đến chúc tết liền phát hiện.
Nhiều năm như vậy, quan hệ giữa Nguyên Đường và Nguyên Đống từ đầu đến cuối là tốt nhất, Nguyên Đường lơ lửng trên không trung nhìn Nguyên Đống khóc rống trước linh cữu, em gái thứ ba Nguyên Liễu, em gái thứ tư Nguyên Cần cùng em trai nhỏ nhất Nguyên Lương dìu đỡ cậu. Trong lòng nhất thời cũng không khỏi bủn rủn.
Đời người đến lúc kết thúc, những thứ đã từng không cam lòng bất bình, lúc này đều không có ý nghĩa.
Cô làm chị hai, trong nhà năm người con, cô cùng Nguyên Đống là chị em sinh đôi lão đại lão nhị, phía dưới là em ba và em tư song sinh, phía dưới cùng Nguyên Lương là đứa nhỏ nhất của cha mẹ.
Năm đứa con, cha mẹ cũng chỉ làm ruộng. Cô lại là chị hai, tránh không được phải gánh vác nhiều một chút.
Bất quá cũng may các em trai gái đều có ý chí tiến thủ, Nguyên Đống thi đậu đại học đầu tiên trong nhà, tuy nói chỉ là một trường cao đẳng, nhưng năm đó tốt nghiệp cao đẳng cũng sắp xếp công việc, Nguyên Đống thuận lợi được phân đến cục giáo dục, trở thành người đầu tiên trong nhà ăn lương nhà nước.
Dưới đó em gái thứ ba và thứ tư học tập cũng không tồi, khi đó Nguyên Đường đã ra ngoài làm công, đã trải qua việc đời kiên quyết không đồng ý với suy nghĩ cha mẹ để cho hai đứa em cũng bỏ học.
“Con không thi đậu trung học phổ thông thì con thừa nhận, Nguyên Liễu Nguyên Cần rõ ràng thi đậu, không có đạo lý không cho học tiếp.”
Khi đó Nguyên Đống vừa thi lên đại học, trong nhà đang là thời điểm tiền eo hẹp, Nguyên Đường cắn răng, làm hai công việc ở phía nam, ban ngày làm việc ở xưởng giày, buổi tối đi chợ đêm làm trợ thủ cho người ta.
Đến cuối cùng, Nguyên Liễu và Nguyên Cần, một người trúng tuyển đại học hạng hai, một người thi đỗ cao đẳng. Đến năm tốt nghiệp, vừa vặn bắt kịp chuyến xe bố trí cuối cùng, một người đi làm ở bệnh viện, một người đi dạy ở trường học.
Cuối cùng Nguyên Lương đều kém tuổi so với các anh chị, cũng bị ảnh hưởng bởi thói quen học hành của người lớn trong nhà, nhưng trong nhà nếu đã có ba sinh viên đại học, người cuối cùng thế nào cũng phải lên đại học. Nguyên Đống báo cho Nguyên Lương một trường cao đẳng hệ 3 và 2 , cuối cùng cũng làm cho chỗ đứng của cha mẹ vững chắc trong ánh mắt của người dân trong làng.
Một nhà năm đứa con, bốn đứa đều là sinh viên đại học!
Mười dặm tám thôn đều đếm được!
Nguyên Đường ở nhà chăm sóc cha mẹ tuổi già mấy năm đó, điều mà cha mẹ vui nhất chính là có người đến nhà.
Không cần biết ai tới nhà, hai người già đều phải lải nhải vài câu.
“Xe lửa chạy tốt, hoàn toàn dựa vào đầu xe, nhà tôi chính là Đống Tử không chịu thua kém, dẫn đầu rất tốt.”
“Vào thành phố hưởng phúc? Em không đi đâu, em ở nhà rất tự tại. Đống Tử đều nói ở thành phố tìm bảo mẫu cho em, em nói chúng ta đều là hộ nông dân, làm gì cần bảo mẫu quý giá như vậy.”
“Ha ha ha ha ha ba mươi năm đầu xem phụ kính tử, ba mươi năm sau nhìn con kính cha. Vẫn phải đi học nha. Chỉ có đi học mới có tương lai.”
Nguyên Đường nhớ tới vẻ mặt cha mẹ khi nói những lời này, rực rỡ tự hào như vậy.
Trong nhà dường như mọi người đều sống rất tốt.
Chỉ trừ cô.
Lúc các em còn chưa thi lên đại học, cô ở xa chân trời. Chờ các em thi lên đại học, cô về đến nhà, liền thành một cái bóng mơ hồ.
Đầu tàu mà cha mẹ khen ngợi, là em trai Nguyên Đống.
Cha mẹ khoe với người khác rằng họ dạy con tốt, không bao gồm cô.
Ngay cả khách đến nhà, cũng chỉ vây quanh cha mẹ nịnh hót.
Nguyên Đường nhìn giấy tiền đang nhấp nháy trước linh cửu mình, nặng nề thở dài một hơi. Chỉ cảm thấy đời này mặc kệ tốt xấu, cô luôn không thẹn với lương tâm mà sống hết đời rồi.
Ai bảo cả nhà đều có ý chí tiến thủ, chỉ có một mình cô không thi đậu trung học chứ?
Cho đến khi—
Nguyên Đống lấy từ trong túi ra một cái hộp sắt rỉ sét. Cái hộp kia để quá lâu, rỉ sét đến nỗi những chữ trên mặt đều mờ hết rồi, Nguyên Đường mi tâm nhảy dựng, ma xui quỷ khiến dừng ở giữa không trung.
“Chị, chị tha thứ cho em, có một chuyện bây giờ em mới dám nói cho chị.”
Nguyên Đống mở hộp ra, bên trong lộ ra một tờ giấy màu vàng chữ viết mờ ảo.
Nguyên Đường nhất thời cảm thấy hô hấp không thoải mái, cả người giống như là bị cái gì nặng nề nện một cái, làm cho cô dường như không đứng dậy nổi.
“Chị, thật ra năm đó chị và em đều thi đậu trung học phổ thông, ba mẹ luôn không cho em nói cho chị biết.”
“Chị, chị đừng oán hận ba mẹ, bọn họ cũng không dễ dàng gì.”
“Chị, em xin lỗi”
Trên tờ giấy màu vàng đất, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng chữ [đã được nhận vào trường trung học số 1 huyện Bạch, mời đến lớp 10 ban 2 báo danh trước ngày 1 tháng 9].
Tên trên cùng, là Nguyên Đường.
Rõ ràng đã chết đi, Nguyên Đường lại có thể cảm giác được luồng khí lạnh toát ra từ sâu trong linh hồn, khiến cô cảm thấy xung quanh trong nháy mắt biến thành băng tuyết, lạnh thấu xương.
Nguyên Đống hối hận, ghép lại những câu cha mẹ đã từng nói hiện lên trong đầu, làm cho linh hồn của Nguyên Đường đều muốn bị chém thành hai mảnh.
“Con hai, không phải ba mẹ không cung cấp cho con, thật sự là con không thi đậu. Con à, lại vất vả cho con rồi, đợi đến khi bọn Đống Tử học xong, nhất định sẽ giúp đỡ con.”
“ Ba mẹ không có bản lĩnh, không có biện pháp nuôi con thêm một năm, chúng ta nghèo, chỉ có thể để con chịu thiệt thòi rồi con à.”
Nguyên Đống bỏ tờ giấy vào chậu than, Nguyên Đường không để ý lưỡi lửa liếm láp, xông lên như điên.
Cô thi đậu rồi!
Thì ra cô đã từng thi đậu trung học!
Cô cách cuộc đời và ước mơ của mình, chỉ cách một bước như vậy!
Bất tri bất giác, Nguyên Đường đã rơi lệ đầy mặt.
Trơ mắt nhìn tờ giấy viết tương lai của mình bị đốt cháy hầu như không còn, Nguyên Đường thò tay vào trong chậu than, cũng chỉ phí công, ngay cả chút tro tàn này cô cũng không sờ tới.
Nguyên Đống thiêu hủy thư thông báo trúng tuyển, dập đầu trên mặt đất.
“Chị, đời này em nợ chị, kiếp sau em nhất định sẽ trả.”
Nguyên Đường mở to đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm em trai mình.
“Mày trả, mày lấy cái gì trả?
Cô gào thét, gầm gừ.
Những ấm áp trước kia, giờ phút này biến thành lưỡi dao sắc bén đâm người.
Cô đảo qua mấy em trai em gái trong linh đường này, lúc Nguyên Đống thiêu hủy thư thông báo, Nguyên Liễu và Nguyên Cần một chút cũng không kỳ quái, Nguyên Lương lại hỏi Nguyên Đống sao còn giữ lại thứ này.
“Em còn tưởng rằng anh đã sớm đốt cái này rồi chứ.”
Nguyên Đống trầm mặc một lát: "Ý niệm của chị ấy lâu như vậy, chết cũng phải đạt được ước nguyện chứ.”
Nguyên Đường quơ hai tay, muốn tiến lên xé rách.
Đạt được mong muốn! Ha ha!
Đạt được mong muốn!
Khi cô còn sống, không cho cô đạt được điều cô muốn.
Lúc chết lại là để cho cô đạt được mong muốn.
Cô phải đi đâu để được như ý.
Đinh —
Tiếng chuông tượng trưng cho linh hồn rời đi càng ngày càng dồn dập, Nguyên Đường liều mạng giãy dụa, lại bị ánh sáng trắng không biết từ đâu tới kéo ra. Trơ mắt nhìn mình cách linh đường càng ngày càng xa, Nguyên Đường chảy xuống một giọt nước mắt hối hận cuối cùng.
Đinh —
Tất cả ở trước mắt trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, Nguyên Đường nghe được một thanh âm.
“Con hai, con hai, cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, còn không dậy nấu cơm?”