Thập Niên 90: 8 Anh Trai Của Thiên Kim Giả Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 11: Vì sao lại bắt nạt tôi chứ.

Trước Sau

break

Chương 11: Vì sao lại bắt nạt tôi chứ.

“Mày quét WC của cả trường đi rồi mới được về” Lâm Nguyệt vênh váo tự đắc ra lệnh.

Vương Tiểu Cầm kinh ngạc: “WC nữ toàn trường sao?”

Trường trung học Ice chia thành trường cấp hai và cấp ba, hai khu mỗi khu đều có sáu tầng. Mà một tầng có hai nhà vệ sinh nữ, hai nhà vệ sinh nam. Nói cách khác, cô ta muốn cô một mình quét dọn 24 gian WCsao.

Kể cả cô dùng có năm phút để quét dọn một WC thì cô cũng mất đến hai tiếng để dọn, mà bây giờ đã là 9 giờ tối rồi.

Hốc mắt Vương Tiểu Cầm đỏ lên, tủi thân muốn khóc.

Lâm Nguyệt ôm tay nói: “Nếu mày muốn, thì dọn cả WC nam cũng được.”

Vương Tiểu Cầm liền khóc thành tiếng: “Vì sao các người lại bắt nạt ta chứ?”

“Ai bảo mày là đồ quỷ nghèo chứ.” Lâm Nguyệt lạnh lùng cười nhạo.

Vương Tiểu Cầm khóc đỏ mắt nói: “Bạch Chi Ngữ còn nghèo hơn nhà tôi, sao các người không tìm cô ta?”

Lâm Nguyệt nhìn quanh một vòng lớp một nhưng không còn thấy bóng Bạch Chi Ngữ đâu nữa.

Lâm Nguyệt nói: “Hôm nay mày quét, mai cô ta quét, không ai thoát được đâu.”

Vương Tiểu Cầm cắn môi: “Bạn học Lâm, Bạch Chi Ngữ nhất định còn chưa kịp đi xa, bằng không các cậu ra cổng trường bắt nó quay lại?”

“Ít nói nhảm! Mau quét đi!” Lâm Nguyệt có chút mất kiên nhẫn nói, cô ta còn muốn về nhà nữa.

Vương Tiểu Cầm không dám cãi lời, chỉ đành nhận mệnh đi quét WC.

Một bên quét một bên oán giận: “Sao Bạch Chi Ngữ lại chạy nhanh như vậy? Nếu cô ta ra muộn một chút, thì hiện tại người phải quét WC chính là cô ta rồi.”

……

Cùng lúc đó, Bạch Chi Ngữ đã chạy ra đến cổng trường, bả vai cô bị người khác đụng nhẹ một cái. Cô ngước mắt nhìn lên, liền thấy một khuôn mặt tuấn mỹ. Đèn đường chiếu xuống người hắn, đem cái bóng của hắn kéo dài ra.

“Xin lỗi” Mục Tuân nhàn nhạt nói một câu.

Không đợi Bạch Chi Ngữ kịp đáp lại, Mục Tuân liền sải bước ngồi lên chiếc xe máy Yamaha đang dừng ở ven đường.

Chiếc xe máy này trị giá đến hơn bốn vạn đồng.

Ở thập niên 90, phần lớn tiền lương mọi người chỉ khoảng một hai trăm khối, nhà giàu vạn nguyên hộ là sự tồn tại rất hiếm hoi. Khỏi phải nghĩ chiếc xe máy này của Mục Tuân phong cách đến cỡ nào.

Âm thanh các cô gái nghị luận vang lên bên tai Bạch Chi Ngữ.

“Kỳ thật, Mục Tuân đẹp trai hơn Mục Quan Lân nhiều, đáng tiếc chỉ là con riêng, về sau Mục gia sẽ không có phần của hắn.”

“Mình thấy Mục gia đối xử với hắn cũng không tồi, xe máy đắt như vậy ngay cả Mục Quan Lân cũng không có đâu.”

“Mình lại thấy đây là Mục gia cố ý dung túc Mục Tuân thành kẻ ăn chơi trác táng đó.”

“Hừ, cậu đừng nói lung tung.”

Bạch Chi Ngữ im lặng đứng ở cổng trưởng nhìn về phía trường trung học thành phố Hải ở đối diện, các học sinh của trường này cũng lục tục đi ra.

Các học sinh đều mặc đồng phục, đi xe đạp, các cô gái đều cắt một kiểu tóc học sinh thống nhất, nhìn trường trung học Ice đối diện không chỉ có đồng phục xinh đẹp tôn dáng, còn có thể để đủ loại kiểu tóc, trong mắt các cô ấy không nhịn được mà có chút hâm mộ.

Chỉ cách một con phố mà giống như ngăn cách giữa hai thế giới.

Mục Tuân ngồi trên xe máy, lại chưa phóng đi, không biết đang đợi gì.

Một chiếc xe đạp dừng ở chỗ trống trước mặt Mục Tuân. Bạch Ngạn Phàm một chân chống xuống đất, rất chuẩn xác tìm thấy Bạch Chi Ngữ trong đám người, gọi cô: “Chi Ngữ!”

Bạch Chi Ngữ lập tức đi về phía cậu.

“Anh!”

“Bạch Ngạn Phàm, đây là em gái cậu sao? Nhìn đáng yêu quá!”

“Bạch Ngạn Phàm, em gái cậu nhìn ngoan ngoãn quá.”

“Đáng yêu hơn Bạch Thanh Dao nhiều.”

Lúc này Bạch Chi Ngữ mới nhìn thấy hai nam sinh cao lớn mặc đồng phục trưởng trung học thành phố Hải đứng bên cạnh Bạch Ngạn Phàm.

“Đây là hai người bạn của anh, nghe nói anh có em gái, thế là đòi đến xem bằng được.” Bạch Ngạn Phàm cười nói.

“Là do ai ở bên cạnh chúng tôi khoe khoang em gái mình có bao nhiêu đáng yêu ngoan ngoãn suốt cả ngày chứ.” Người bạn học vô tình vạch trần hắn.

Bạch Ngạn Phàm đắc ý hất cằm: “Em gái tôi không lẽ không ngoan ngoãn đáng yêu sao?”

“Đáng yêu, đáng yêu cực kỳ đáng yêu!” Hai người bạn học đồng ý từ tận đáy lòng.

“Xin chào các cậu” Bạch Chi Ngữ lễ phép chào hỏi.

“Lên xe.” Bạch Ngạn Phàm nói.

Bạch Chi Ngữ ngồi trên yên xe phía sau, nắm chặt vạt áo đồng phục của Bạch Ngạn Phàm.

“Nhanh vậy đã đi rồi sao?” Bọn họ còn tưởng được nói chuyện với Bạch Chi Ngữ thêm một lát.

“Đi đây.” Bạch Ngạn Phàm nói xong liền chở Bạch Chi Ngữ đi.

Mục Tuân ngồi trên xe máy, hai tròng mắt đen như mực, yên lặng chờ họ đi ra ngoài đường lớn, lúc này mới vặn ga, khởi động xe máy về nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc