Thập Niên 90: 8 Anh Trai Của Thiên Kim Giả Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 12: Tạo một bất ngờ cho em ấy

Trước Sau

break

Chương 12: Tạo một bất ngờ cho em ấy.

Nơi ở của nhà họ Bạch, cách trường trung học thành phố Hải chỉ vài phút đi xe.

Giờ tan học tiết tự học buổi tối, đưởng phố rất đông đúc. Bạch Ngạn Phàm đạp xe rất chậm.

“Em gái, anh ngghe nói Tạ Thanh Dao cũng chuyển đến trường em, em có gặp nó khôntg?”

Bạch Chi Ngữ: “Cô ta học cùng lớp với em.”

Bạch Ngạn Phàm lập tức bóp phanh, quay đầu nhìn về phía Bạch Chi Ngữ nói: “Cô ta không bắt nạt em chứ?”

Tính cách Tạ

Bạch Ngạn thuyền lập tức đè lại phanh lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Chi Ngữ: “ Cô ta không làm khó gì em chứ?”

Tạ Thanh Dao vốn yêu giàu chê nghèo, đội trên đạp dưới, mồm miệng lại khó ưa như vậy, còn Chi Ngữ vốn ngoan ngoãn ôn nhu, làm sao có thể đối phó được chứ?

Bạch Chi Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh đừng lo lắng, cô ta không bắt nạt em đâu.”

Bạch Ngạn Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bạch Chi Ngữ chằm chằm, thở dài: “Haizz, em ngoan quá rồi, bằng không em chuyền đến trường của anh đi, anh sẽ bảo vệ em.”

Lúc trước Bạch Chi Ngữ là thiên kim nhà họ Tạ, tính cách như thế nào cũng không sao, không ai dám bắt nạt em ấy. Mà hiện tại, ở tầng lớp của bọn họ, tính cách ngoan ngoãn của em ấy lại dễ dàng gây hại.

Bạch Chi Ngữ cười rộ lên: “Anh trai yên tâm, em sẽ không để ai bắt nạt mình đâu.”

Bạch Ngạn Phàm nói: “Nếu có người bắt nạt em, em nhất định phải nói ra, anh sẽ báo thù cho em.”

Bạch Chi Ngữ vui vẻ đáp lại.

Ở nhà họ Tạ, cô cũng có một người anh trai, nhưng con trai cả nhà họ Tạ là một tên ăn chơi tác táng, không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày đều lưu luyến ở khu trò chơi phòng ca múa, ngay cả hắn lên được đại học cũng là nhờ cha Tạ dùng tiền mua suất.

Mười lăm năm qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm của anh trai dành cho em gái.

Hai người về đến nhà, cha mẹ Tạ đều ở nhà, hai người quan tâm hỏi han tình hình của Bạch Chi Ngữ ở trường học.

Bạch Chi Ngữ tỏ vẻ mọi thứ đều bình thường.

Mẹ Bạch lại nhìn ra cửa hỏi: “Sao thằng bảy vẫn còn chưa về?”

Bạch Ngạn Phàm cúi đầu chơi mô hình, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “chắc là ở khu trò chơi rồi.”

Khuôn mặt mẹ Bạch trầm xuống: “Nếu thi tháng lần tới thành tích của nó thấp đi, mẹ không đánh hắn một trận là không được.”

Cha Bạch đặt một đĩa cà chua bi xuống trước mặt Bạch Chi Ngữ, nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích, nó chơi một chút cũng không đáng ngại.”

Mẹ Bạch nói: “Ông quá chiều con rồi, hắn đã học cấp hai rồi, còn bao nhiêu thời gian nữa đâu mà chơi.”

Thằng bảy tuy thích chơi bời ở khu vui chơi, tiền tiêu vặt đều tiêu hết ở đây, nhưng mỗi lần thi cử hắn đều đứng hạng nhất khối.

Trong duy nghĩ của mẹ Bạch, chơi trò chơi chính là không làm việc đàng hoàng.

Bà ấy đau đầu thật sự, bà ấy đã từng ra ước pháp tam chương với thằng bảy, chỉ cần thành tích giảm xuống liền không được chơi trò chơi nữa, nhưng mỗi lần thi cử thằng bảy đều đứng hạng nhất.

Bạch Chi Ngữ ăn một quả cà chua bi, nhớ tới giấc mộng tối qua. Anh bảy của cô sau này sẽ sáng lập một công ty game, hơn nữa còn trở thành nhân tài kiệt xuất của ngành này. Thì ra, anh ấy từ nhỏ đã mê chơi trò chơi.

Mẹ Bạch lại nhìn về phía Bạch Chi Ngữ: “Bé con, không còn sớm nữa rồi, con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.

Đối với mẹ Bạch, việc học là quan trọng nhất.

Cha bạch cũng nói: “Đi ngủ sớm đi, đừng chờ anh bảy của con,”

“Cha, mẹ, anh, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé, ngủ ngon ạ.” Bạch Chi Ngữ nói xong liền đứng dậy rửa mặt, quay về phòng.

Mẹ Bạch nhíu mày: “Bé con ngoan như vậy, ở trường có khi nào bị bắt nạt không?”

Bạch Ngạn Phàm đem mô hình đặt lên bàn: “Con hỏi em ấy bảo ở trường cũng khá tốt.”

Cha Bạch nói: “Ngạn Phàm con tâm sự cùng em gái nhiều một chút, có vấn đề gì kịp thời nói cho ba mẹ nhé”

“Con hiểu rồi.” Bạch Ngạn Phàm vừa nói vừa lục đồ lung tung.

“Làm gì vậy?” Mẹ Bạch nhíu mày nhìn hắn.

Bạch Ngạn Phàm cười bí ẩn: “Tặng cho Chi Ngữ một bất ngờ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc