Chương 10: Đuổi việc đi!
“Mục Tuân sao lại ngồi đối diện Bạch Chi Ngữ vậy?” Có bạn học không nhịn được mà nhỏ giọng bình luận.
“Câm miệng! Dám bàn luận chuyện của hắn, không muốn lăn lộn ở Ice nữa sao?’ Có người quát.
Thiếu niên ngồi ở đối diện Bạch Chi Ngữ.
Hắn có gương mặt rất đẹp, ngũ quan lập thể xuất sắc, cặp mắt đen mang vẻ không ai bì nổi, giờ phút này lại có chút trầm tĩnh.
Hắn lẳng lặng nhìn cô gái ngoan ngoãn giống như búp bê sứ kia, không nói chuyện chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Nhưng thật ra Bạch Chi Ngữ lại nhìn hắn vài lần, cô rất bất ngờ khi Mục Tuân ngồi xuống đối diện cô.
Tuy rằng Tạ gia cùng Mục gia thường xuyên qua lại, nhưng Mục Tuân là con riêng của Mục gia, từ trước đến nay đều không đê ý đến cô.
Bọn họ không thân chút nào, nhưng cũng bởi vì Mục Tuân xuất hiện, khiến cho Lâm Nguyệt cùng những người kia rời đi, Bạch Chi Ngữ cũng được tự do.
Mục Tuân ỷ vào thân phận người Mục gia, trong trường học hoành hành ngang ngược, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, không học vấn không nghề nghiệp, không ai dám chọc vào.
Cha Tạ đã từng dặn dò cô cách xa Mục Tuân một chút.
Mục Tuân cũng đang ăn cơm, chỉ là ánh mắt hắn thình thoảng lại vô tình hay cố ý liếc nhìn cô gái ngồi đối diện, rất nhanh lại dời mắt đi.
Khi ánh mắt hắn dùng lại trên khay đồ ăn của cô, tay cầm đũa của hắn nắm chặt, gân tay trên cánh tay liền nổi lên.
Người quen của Mục Tuân đều biết, đây là biểu hiện khi hắn tức giận.
Khay đồ ăn của Bạch Chi Ngữ, cơ hồ đều là đồ ăn chay, chỉ có vài miếng thịt linh tinh. Mà khay của hắn thịt nhiều cơm ít, dinh dưỡng phong phú, chất đến mức sắp rơi cả ra.
Mục Tuân quay đầu nhìn về phía ô cửa nhà ăn, bình tĩnh nhìn thoáng qua. Vừa nãy Bạch Chi Ngữ đã múc cơm ở cửa số 3.
Hai người im lặng ăn cơm. Mục Tuân ăn uống thỏa thích, Bạch Chi Ngữ nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng cũng ăn xong.
Bạch Chi Ngữ khẽ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi, bưng khay cơm trống rời đi.
Mục Tuân lẳng lặng ngồi ở đó một lát, mấy người bạn tốt của hắn liền đi tới.
“Anh Tuân!” Mục Tuân không để ý đến bọn họ, đứng dậy, đi tới cửa số 3.
“Bang!” Hắn đập tay lên bàn một cái.
“Tuân...Tuân thiếu gia?” Đôi tay cầm muỗng của dì múc cơm run lên, cái muỗng liền rơi vào khay đồ ăn.
Đầu bếp trưởng có chút sợ hãi tiến lên: “Tuân thiếu gia, sao vậy ạ?”
Mục Tuân: “Bác gái này tay run cái muỗng cũng cầm không nổi, đuổi việc đi.”
Đầu bếp trưởng kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức gật đầu: “Vâng thiếu gia, tôi bảo đảm bà ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
“Tuân thiếu gia? Tôi...Tôi đã làm sai gì? Vì sao muốn đuổi việc tôi chứ?” Dì bếp sợ hãi không thôi.
Nhưng Mục Tuân đã đi rồi.
Hắn đi ra khỏi nhà ăn, nghiêng đầu nhìn về mấy thiếu niên đi theo phía sau, nói: “Nói Lâm Nguyệt cùng vài con chó săn của nàng ta quét dọn nhà vệ sinh nữ một tháng đi.”
……
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bạch Chi Ngữ trở lại phòng học, đem sách toán từ ngăn kéo mang ra.
Cố Ninh Ninh cũng nhanh chóng lấy sách toán ra.
Bạch Chi Ngữ lật đến trang 21, Cố Ninh Ninh cũng lật đến trang 21.
Bạch Chi Ngữ: “……”
Cố Ninh Ninh không chút biến sắc nói: “Tôi cũng không có bắt chước cậu.”
Khi Bạch Chi Ngữ đang định nói gì đó, Tạ Thanh Dao đã đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt Tạ Thanh Dao mang theo ý cười, nói: “Chi Ngữ, tôi có thể nói chuyện với cậu hai câu không?’
Khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn của Bạch Chi Ngữ không chút thay đổi, nói: “Không cần thiết.”
Tạ Thanh Dao tủi thân cắn môi.
“Chi Ngữ, buổi trưa tôi thấy cậu ngồi cùng Mục Tuân, ba bảo tôi không nên gần gũi với Mục Tuân quá, cho nên tôi cũng nhắc nhở cậu một chút.”
“Thật xin lỗi, là do tôi đã xen vào việc người khác rồi” Tạ Thanh Dao nói xong mang vẻ tủi thân trở lại chỗ ngồi.
“Bạn học Tạ, sao cậu còn quan tâm cô ta chứ? Cô ta chiếm đoạt thân phận của cậu suốt mười lăm năm, nếu là tôi tôi sẽ hận chết cô ta.”
“Nhưng mà...”
“Thanh Dao, cậu lương thiện như vậy, sẽ bị người khác bắt nạt đó.”
“Các cậu đừng nói như vậy...” Tạ Thanh Dao nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tất cả câm miêng cho tôi? Phiền chết người.” Cố Ninh Ninh nhíu mày quát.
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.
……
Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, buổi tối 9 giờ.
Mọi người đều vội vã về nhà.
Lâm Nguyệt cũng vội vàng chạy đi, lại bị người ta chặn lại.
“Cậu, cậu, cậu, còn có các cậu, năm người từ đêm nay bắt đầu dọn Wc nữ suốt một tháng.”
“Mày nói gì cơ?” Lâm Nguyệt khó tin nói, “Mày nói để tao dọn WC sao? Muốn chết đúng không?”
Đối phương nhàn nhạt buông một câu: “Mục Tuân phân phó, nếu các cậu không làm tự biết hậu quả!”
Lâm Nguyệt lập tức im lặng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đắc tội Mục Thiếu lúc nào chứ?”
“Mẹ nó sao tao biết được?” Lâm Nguyệt bực bội nói.
Năm người các cô cùng Mục Tuân đều học ở lớp mười sáu kém nhất khối. Mục Tuân bắt nạt nam sinh các cô bắt nạt nữ sinh, bọn họ vốn nước giếng không phạm nước sông.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Lâm Nguyệt: “Đi, đi bắt vài người dọn thay chúng ta.”
Các cô chạy đến lớp một, chặn Vương Tiểu Cầm đang định về nhà lại.